Cẩn thận từng li từng tí bỏ cái vuốt nhện đang che trên mắt xuống, lộ ra đôi con ngươi màu đỏ, nó yên lặng dò xét Cao Bằng.
Cái đầu không nhỏ kia của nó liên tục nhớ lại, cố gắng suy nghĩ.
Nhớ đến việc ngày đó ở trên cầu thang, gia hỏa trước mắt này từng vứt một cái hỏa cầu dọa cho nó vô cùng hoảng sợ.
Vẻ mặt của Hôi Bàn Vằn Chu không tốt lành gì.
Đại Tử vẫn luôn yên tĩnh nằm nhoài trên lưng Cao Bằng, bởi vì thân thể của nó quá dài thậm chí có một bộ phận thân thể rũ thẳng xuống đất, cảm nhận được tâm trạng của Hôi Bàn Vằn Chu không tốt.
Nó tùy ý duỗi ra một cái chân hàm, khẽ điểm nhẹ lên người Hôi Bàn Vằn Chu, tựa như một người anh cả nhắc nhở em trai cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Bị cường quyền chấn nhiếp, Hôi Bàn Vằn Chu chỉ có thể tủi thân không ngừng réo vang.
Đại Tử không nhanh không chậm liếc nó một cái, kêu lên một tiếng.
- Nếu như mày đồng ý, thì đi cùng tao thôi.
Cao Bằng vừa nói vừa xòe tay phải chìa ra trước mặt Hôi Bàn Vằn Chu.
Trong hành lang, không khí lâm vào yên lặng.
Chần chờ chốc lát, Hôi Bàn Vằn Chu chậm rãi buông cái vuốt nhện luôn luôn che trên mặt mình ra, sau đó đặt lên lòng bàn tay Cao Bằng.
Lông xù xung quanh che kín vuốt nhện giống như dây kẽm, bởi vì nó rất cẩn thận, nên khi đâm vào lòng bàn tay Cao Bằng có hơi ngưa ngứa.
Thế là Cao Bằng đi trên đường, hai con Ngự Thú đi theo bên cạnh, một con Ngô Công dài đến ba mét và một con Tri Chu to như cái cối xay.
- Ha ha, người anh em, trông cậu như vậy chẳng lẽ là chuẩn bị tề tụ Ngũ Độc trở thành Ngũ Độc Giáo Chủ sao?
Một thanh niên phong cách đầu tóc xù dài với quả đầu đầy đủ cả thảy bảy màu xanh đỏ vàng lục lam chàm chím đang băng băng đi tới, nhìn thấy hai con Tri Chu và Ngô Công bên chân Cao Bằng thì nhịn không được nói lời trêu chọc.
- Trào lưu này vẫn còn chưa diệt à?
Cao Bằng liếc gã một cái.
Thanh niên đầu tóc xù dài không lấy làm buồn bực, ngược lại còn cười hắc hắc đáp:
- Cậu không biết đâu, thứ như là trào lưu này đều được tính theo chu kỳ, là một loại tuần hoàn, mỗi một loại trào lưu đương thời vô cùng thịnh hành, sau đó qua mấy năm thì sẽ dần dần bị đào thải, tuy nhiên mấy chục năm sau nhất định lại sẽ tiếp tục thịnh hành một lần nữa, cái này gọi là “Phong trào phục cổ”.
Cao Bằng nhịn không được nhìn gã nhiều thêm hai mắt, có văn hóa đầu tóc xù dài. . . quả nhiên không giống người thường.
Nhìn thấy Cao Bằng không có ý tứ tiếp tục nói chuyện với mình, thanh niên đầu tóc xù dài vội vàng giữ lại, bước lên trước thấp giọng nói:
- Người anh em, tôi thấy cậu hẳn cũng là người ưa thích Độc Vật, cậu xem bên cạnh cậu không phải là Ngô Công thì cũng là Tri Chu.
- Không phải, chỉ là đúng lúc nuôi hai con trong nhóm Ngũ Độc thế thôi. Cao Bằng lắc đầu, mắt thấy thanh niên đầu tóc xù dài cứ quấn lấy mình không buông tha, không khỏi có chút bực bội.
Đại Tử cảm giác được chủ nhân không kiên nhẫn, lập tức tiến lên một bước, uy hiếp thanh niên đầu tóc xù dài, cặp kiềm ở hai bên mép điên cuồng đóng mở, hàn quang lấp lóe, đồng thời từng tia hồ quang điện không ngừng quấn quanh bên ngoài cơ thể, tuy rằng vẫn còn chưa làm được ly thể ngoại phóng, nhưng quấn quanh ở bên ngoài thân đã không thành vấn đề, nhìn qua có vẻ cực kỳ uy phong.
- Ấy ấy ấy, đừng kích động, đừng kích động, ở đây tôi có một vài con quái vật kịch độc, đại ca có hứng thú hay không? Giá cả vô cùng phải chăng.
Người thanh niên đầu tóc xù dài tranh thủ thời gian thấp giọng chào hàng.
Cao Bằng không hề có một chút hứng thú nào đối với cái gọi là quái vật kịch độc, vả lại bây giờ Ngự Thú trong nhà đã nhiều lắm rồi, nào là Hài Cốt Vong Hầu, Tử Bối Lôi Ngô, Hôi Bàn Vằn Chu, Phù Không Thủy Mẫu, đến tận bốn con Ngự Thú.
Bình thường, trước khi Ngự Thú trưởng thành đến một trình độ nhất định thì người ta sẽ không chuyên môn nuôi dưỡng quá nhiều Ngự Thú. Đầu tiên là tiêu hao tài lực, tựa như trước tai biến, bình thường trong nhà người ta chỉ nuôi dưỡng tốt mấy con mãnh thú loại ăn thịt cỡ lớn, chỉ mỗi tiền ăn thôi cũng có thể khiến cho bọn họ sụp đổ rồi.
Thứ hai, bồi dưỡng Ngự Thú cũng cần tiêu hao tinh lực và thời gian.
Rất nhiều người bồi dưỡng Ngự Thú luôn luôn chia làm hai trường phái, một trường phái chỉ chuyên tâm huấn luyện một hai con Ngự Thú mà thôi, được gọi là nhân thú hợp nhất.
Còn có một loại trường phái khác tên là phái uyên bác, nuôi dưỡng đàn thú khắp thiên hạ.
Đương nhiên, đây đều là nói đùa, trên thực tế nào có trường phái gì, nuôi hay không nuôi Ngự Thú tất cả đều chỉ trong một ý niệm, rất nhiều người đều từng nói lời thề son sắt, hứa hẹn rằng:
- Dù ta có chết, dù ta có nhảy từ trên vách đá cheo leo xuống, thì ta cũng sẽ không bao giờ lại nuôi bất kỳ một Ngự Thú nào cả.
Nhưng một thời gian ngắn sau đó. . . khi ôm trong tay một con Ngự Thú mà mình vừa mua, lại cười ha hả nói rằng:
- Con Ngự Thú mà tôi mới mua này còn biết phun lửa nữa đấy.
Tuy Cao Bằng quả thật không hề có hứng thú với Ngũ Độc.
- Thật ngại quá, anh đi tìm người khác đi.
Cao Bằng lắc đầu từ chối.
Người thanh niên đầu tóc xù dài còn muốn nói gì đó, dù sao Cao Bằng mang theo hai con trong nhóm Ngũ Độc nhìn qua rất giống một khách hàng tiềm năng, lấy kinh nghiệm làm nhân viên bán hàng của gã trước kia đến xem, chỉ cần da mặt dày, nhiều khi thành công cách gã chỉ kém một chút như vậy mà thôi.
Cao Bằng đã không còn kiên nhẫn, sắc mặt lạnh xuống quát lên một tiếng:
- Cút.
Thanh niên đầu tóc xù dài có chút không cam lòng, miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó quay người tiếp tục tìm kiếm khách hàng mới trên đường.
Đi về phía cửa hàng, mua sắm một số thực tài, còn có mấy loại tài liệu cần thiết để Hôi Bàn Vằn Chu tiến hóa.
Từ phẩm chất Phổ thông tiến hóa đến phẩm chất Tinh nhuệ là đơn giản nhất, đặc biệt là đối với những con quái vật nhỏ chỉ có cấp 4.
Trước mắt bản thân chỉ còn thiếu khuyết một cái Nhục Thuẫn, tuy rằng để cho Tri Chu làm Nhục Thuẫn nhìn qua có chút hoang đường, nhưng Cao Bằng xem xét lộ tuyến tiến hóa của Hôi Bàn Vằn Chu một lượt, nhìn thấy bên trong vừa vặn có lộ tuyến tiến hóa thành Nhục Thuẫn.
Sau khi mua đủ tài liệu, về đến nhà, trước tiên Cao Bằng ký kết Huyết Khế với Hôi Bàn Vằn Chu, tuy là không gian trong linh hồn còn thừa không nhiều, nhưng chỉ ký kết với một con quái vật nhỏ cấp 4 có phẩm chất phổ thông thì không thành vấn đề.
Nhưng Cao Bằng cũng có suy tính của chính mình, sau khi bản thân ký kết với Hôi Bàn Vằn Chu thì nhanh chóng cường hóa nó, rất nhanh nó sẽ có thể cung cấp cho mình một lượng lực linh hồn lớn.
Sau đó tăng thêm Đại Tử và A Ngốc cung cấp lực lượng linh hồn, tin tưởng không bao lâu sau hắn sẽ có thể ký kết với A Ngốc, chỉ là A Ngốc hẳn phải chịu uất ức một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này không thể để cho A Ngốc tiếp tục tăng lên nữa, nếu không thì lực lượng linh hồn cần thiết sẽ càng ngày càng nhiều.
Cao Bằng cảm thấy quyết định tăng lên phẩm chất A Ngốc trước đó của mình thật sự là một nét bút hỏng, là một điều ngu xuẩn mà hắn đã phạm phải lúc đó, tuy nhiên có lỗi thì phải mạnh dạn thừa nhận, lần sau không tái phạm sai lầm giống như vậy thì tốt.
Trên đời này chẳng ai hoàn mỹ cả, chỉ cần cố gắng đừng để ngã hai lần dưới một cái hố là được.
Quá trình ký kết với Hôi Bàn Vằn Chu rất nhanh chóng, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Trần A Bà vừa qua đời, hắn cảm nhận được sự đau buồn mãnh liệt trong không gian ý thức của Hôi Bàn Vằn Chu.
Không cần Cao Bằng tốn bao nhiêu khí lực, có lẽ là vừa mất đi chủ nhân vẫn còn trong thống khổ, cũng có lẽ Cao Bằng "thừa lúc vắng mà vào" tranh thủ tín nhiệm của Hôi Bàn Vằn Chu.
Sau khi ký kết thành công, Cao Bằng kinh ngạc phát hiện vậy mà Trần A Bà lại không hề ký kết Huyết Khế với Hôi Bàn Vằn Chu, có lẽ là sự kiên trì đặc thù của người thế hệ trước.
Cao Bằng lựa chọn lộ tuyến cho Hôi Bàn Vằn Chu là Hôi Giáp Khải Chu, chỉ nhìn tên thôi cũng biết ngay đây là loài nhện chuyên về lực phòng ngự.