"Đại ca nói như vậy, ta an tâm rồi ! Bất quá, đây là tiệc mừng thọ của lão gia, đại ca cũng đừng chấp nhặt với hắn, nếu không, chẳng phải là hạ thanh danh của huynh đệ chúng ta xuống hay sao?" "Yên tâm, ta tự có dự liệu từ trước! Lăng Tiêu hắn thì tính là cái gì? Chẳng lẽ hắn có thể tới cắn ta được hay sao?" . .. Hai nhà rất nhanh liền đi tới khách sạn Giang Châu, vừa mới xuống xe, hai bóng người cũng là hướng khách sạn Giang Châu mà đi tới. "Ba! Là Lăng Tiêu!" Lăng Tuyết nhịn không được thở nhẹ một tiếng, Lăng Tam thúc cùng Lăng đại bá không khỏi nhướng mày, hướng về phía Lăng Tuyết nói mà nhìn qua. Cùng thời khắc đó, ánh mắt băng lãnh của Lăng Tiêu cũng nhìn tới. Nhìn thấy mấy người trước mặt, sắc mặt Lăng Tiêu không khỏi trầm xuống. Còn Lăng Đại Bá lại là một mực ngạo nghễ! "Lăng Tiêu! Là Đại Bá cùng Nhị Bá của ngươi a!" Mục Y Nhân nhịn không được nhỏ giọng nói thầm bên tai Lăng Tiêu, ánh mắt Lăng Tiêu vẫn rất bình tĩnh. "Ta biết!" Thấy Lăng Tiêu không nói gì, chỉ đứng đó nìn qua, Lăng Tam thúc trực tiếp quát lớn một tiếng. "Lăng Tiêu, ngươi nhìn cái gì? Không thấy Đại Bá ngươi ở đây sao? Còn không mau qua đây chào hỏi?" Lăng Tiêu không nói gì, chỉ có ánh mắt là gắt gao nhìn Lăng Đại Bá. "Ba năm qua, ngươi trở thành người tai to mặt lớn, chắc ngươi sống cũng không tệ lắm nhỉ!" Lăng đại bá nhẹ hừ một tiếng. "Ngươi nói gì vậy? Có người nói chuyện cùng trưởng bối như ngươi sao?" "Trưởng bối?" Lăng Tiêu lạnh nạt nói. "Ngươi. . . Có tư cách kia sao?" "Ngươi — —!" Lăng đại bá sắc mặt trở nên băng lãnh. "Ba năm nay, xem ra ngươi không có cha mẹ quản giáo đã trở thành cái dạng hỗn đản này! Một chút lễ nghĩa cũng không hiểu!" Ánh mắt Lăng Tiêu đã âm trầm tới cực điểm, giờ khắc này, Lăng đại bá cũng bất tri giác mà rùng mình một cái! "Không nên tùy tiện nhắc đến phụ mẫu của ta! Ngươi. . . Không xứng!" "Ngươi lặp lại câu nói đó một lần nữa xem?" Ánh mắt của Lăng đại bá băng lãnh cùng cực, tựa hồ trước mắt căn bản không phải cháu của hắn, mà chính là kẻ thù không đội trời chung. Lăng Tiêu đột nhiên lắc đầu, dường như đang tự giễu, hắn đắng chát cười một tiếng. "Thôi! Ta cũng lười so đo với ngươi nữa? Thật mất mặt!" !" Dứt lời, hắn liền kéoMục Y Nhân quay người rời đi. "Ngày mai cũng là đại thọ của gia gia, đến lúc đó, ta sẽ cùng ngươi tính toán hết mọi nợ nần! Chỉ mong Đại bá đừng đi muộn!" Nhìn hai bóng người đang rời đi, sắc mặt Lăng Đại Bá đã tái xanh. Lăng đại nương, càng là nhịn không được mắng: "Cái này thằng nhãi con, thái độ của hắn như vậy là ý gì? Hắn không đem trưởng bối như chúng ta để vào mắt sao?" Lăng Tam thẩm bận bịu khuyên giải nói: "Đại tẩu, ngài chấp nhặt với hắn làm gì? Hắn là loại người gì? Ngài là thân phận gì? Ngài cùng hắn tính toán, đây chẳng phải là làm nhục thân phận của mình sao? Thôi thì nể mặt Trường Quang đi?" "Lời này của đệ muội cũng có lý! Ta cùng hắn tính toán, quả thực là mất mặt!" . .. Về phía của Lăng Tiêu, đã đi rất xa nhưng sắc mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, không có lấy nổi một tia ấm áp. Mục Y Nhân nghi ngờ hỏi: "Lăng Tiêu, ngươi làm sao lại tức giận như vậy? Giống như gặp phải kẻ thù ấy? Bọn họ, bọn họ không phải thân nhân của ngươi sao?" "Thân nhân? Ha ha." Lăng Tiêu cười châm chọc một tiếng. "Bọn hắn,cũng xứng ta gọi là thân nhân sao?" "Bọn hắn. . . Chỉ là một đám tiểu nhân chuyên đi nịnh nọt mà thôi! Nói đúng hơn, bọn hắn. . . Là một đám chó, một đám súc sinh thôi!" "Lăng Tiêu, ngươi nói vậy là sao, ta càng ngày càng không hiểu a?" Lông mày Mục Y Nhân nhíu chặt, Lăng Tiêu sờ lên đầu nàng, thở dài một tiếng, nói: "Năm đó, khi bọn hắn biết thân phận của mẫu thân ta thì chỉ có chúng ta người nhà họ Lăng! Ngoài ra, không có người nào nữa!" "Ý của ngươi là. . . ?" Mục Y Nhân vẫn không hiểu. "Ngươi cũng đã biết Đại Bá ta là từ nơi nào trở về đi?" "Không biết a!" "Yến Kinh! Hoa gia!" "Sao . .Sao cơ!" Mục Y Nhân trợn to mắt, lấy tay che miệng của mình. Khi phụ mẫu mất, đó cũng là lúc nàng biết tới sự đáng sợ của xã hội này! Nhưng cho tới hôm nay, nàng mới phát hiện ra, suy nghĩ của bản thân nàng cũng quá là đơn giản đi! Vào một thời điểm nào đó, có ít người vì quyền lợi, vì tiền tài làm ra những hành động độc ác đến mức khiến người ta giận đến sôi máu! Chấn kinh một hồi lâu, nàng hơi đau lòng nắm lấy tay của Lăng Tiêu. "Lăng Tiêu, ngươi đừng đau lòng, ngươi bây giờ vẫn còn có ta ở bên cạnh!" Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. "Cám ơn ngươi. Nhờ có ngươi, cho dù đối nghịch với cả thế gian này ta vẫn có đủ dũng khí!" "Ngươi nếu không bỏ rơi ta, ta liền không bao giờ bỏ ngươi, cùng ngươi gắn bó, cùng ngươi trải qua sinh lão bệnh tử, sống đến khi đầu bạc răng long." Hai người ôm nhau rất lâu không khỏi hấp dẫn những người đi đường. Một hồi lâu, Lăng Tiêu buông Mục Y Nhân ra. "Đi thôi, ta với ngươi đi Trương gia một chuyến!" Mục Y Nhân nhu thuận gật đầu, Lăng Tiêu tay ôm lấy nàng, mũi chân điểm nhẹ, vừa đạp mấy cái, lập tức biến mất. Khi vừa đến Trương gia, Trương Đạo Sơ hay tin lập tức đi ra ngoài đón tiếp. "Thiếu chủ, ngài làm sao không nói trước một tiếng đã tới để ta phái người đi đón ngài!" "Không cần khách sao như vậy, ta cùng Y Nhân tản bộ, thuận tiện đến thăm ngươi một chuyến." "Thiếu chủ cùng phu nhân chú ý, thật là phúc đức của ta. Thiếu chủ, phu nhân, mau, mau vào trong đi!" Trương Đạo Sơ nghênh tiếp hai người vào trong biệt thự xong liền nhanh chóng cầm tới một chồng sổ sách. "Thiếu chủ, đây là các phú hào của Quận Giang Châu nộp lên tài sản, tổng cộng là 8927 ức (Tầm 800 tỷ a) ! Ngài xem qua một chút." Lăng Tiêu phất phất tay. "Không cần, ta đã giao cho ngươi làm việc này, tự nhiên là tin tưởng ngươi! Số tiền này, ngươi đem toàn bộ mua sắm thiên tài địa bảo, phái người vận chuyển đến Quỷ Cốc." "Tuân mệnh, Thiếu chủ!" "Thiếu chủ, còn có việc này. Hôm đó tin tức của phu nhân là do một tiểu lão bản nói cho ta, hắn muốn gặp ngài một lần! Tro cốt của phụ mẫu phu nhân cũng là hắn tìm ra ở Trần gia, đồng thời là hộ tống ra ngoài a!" "Ồ? Vậy thì để hắn đến gặp ta!" "Vâng!" Sau khi Trương Đạo Sơ phân phó, không bao lâu, một người trung niên cao gầy đi vào, quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu. "Tiểu nhân Ngô Cẩn Ngôn, gặp qua Thiếu chủ!" "Ngô Cẩn Ngôn? Cái tên này, hình như từng nghe qua rồi a?" "Tiểu nhân trước kia được Lăng thần y chữa bệnh mới có thể sống đến bây giờ, nếu không, tiểu nhân đã sớm vĩnh biệt cõi đời!" "Thì ra là thế! Thiện ác cuối cùng cũng có báo, nhân quả tuần hoàn không thôi. Phụ thân ta cứu ngươi, ngươi cũng đã cứu được Y Nhân. Cám ơn ngươi." "Thiếu chủ nói quá lời! Có thể vì Thiếu chủ làm việc, cái đó chính là vinh hạnh của tiểu nhân!" "Lăng Tiêu ta từ trước đến nay là có thù tất báo, có ân tất trả, bởi vì ngươi, Y Nhân mới được cứu, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Ta có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi!" Ngô Cẩn Ngôn lúc này lập tức vui mừng. "Tiểu nhân gần đây làm ăn có chút khó khăn, cần 50 triệu quay vòng vốn. . . ." "Đi tìm Trương Đạo Sơ, lĩnh 100 triệu đi." "Đa tạ Thiếu chủ! Đa tạ Thiếu chủ! Thiếu chủ hồng phúc tề thiên!" "Đi đi!" Lăng Tiêu khoát khoát tay, cho Ngô Cẩn Ngôn lui xuống. Y Nhân trên mặt có vẻ xấu hổ. "Lăng Tiêu, thật xin lỗi, nếu như không phải do ta, ngươi cũng không đến mức phải tốn tiền nhiều như vậy!!" Lăng Tiêu nhẹ nhàng vuốt mũi Mục Y Nhân một cái. "Nha đầu ngốc, vì ngươi, đừng nói là 100 triệu, dù cho là 10 tỷ, 100 tỷ, ngàn tỷ, lại như thế nào?" "Tiền, là thứ Lăng Tiêu ta không thiếu a!"