Trong thính đường, sau một lúc yên lặng, Lăng Tiêu thản nhiên nói: "Ngươi, còn muốn nói cái gì sao?" Lăng Đại run lên, mồm mép của hắn run rẩy. "Ta. . . Ta. . . ." Nói, hắn đột nhiên nhào về phía Lăng lão gia tử. "Ba, người mau cứu con, ngươi mau cứu con! Con không muốn chết! Con không muốn chết!" Lăng lão gia tử một chân đạp ngã hắn xuống đất! "Cái tên hỗn trướng này! Vậy lão nhị đáng chết sao? Lão nhị hành y cứu đời, là người lương thiện nổi danh ở Giang Thành! Nếu ngươi không chết, ta đều không còn mặt mũi để đi gặp tổ tiên!" Lăng Đại triệt để tuyệt vọng. Lăng Đại nương liền vội vàng tiến lên, nắm lấy ống quần của Lăng Tiêu, cầu khẩn nói: "Lăng Tiêu, con đừng tức giận đại bá của con, hắn cũng là nhất thời hồ đồ mà thôi! Con có còn nhớ không? Khi con còn bé, hắn thường xuyên bế ngươi trên tay mà!" Lăng Tiêu cười lạnh. "Đúng vậy a, ôm ta mấy lần liền hại chết cha mẹ của ta để đổi vinh hoa phú quý của hắn, cuộc làm ăn này thật sự là có lời!" Nhưng, ngay lúc này ở ngoài cửa đột nhiên có một người hớt hãi chạy vào. "Thiếu chủ! Bên ngoài có một tên gọi là Tô Hoành! Hắn nói là đại đệ tử của Tô Yên Nam Giang Nam. Hắn muốn tới tìm ngài để báo thù cho sư đệ của hắn!" Nghe xong lời ấy, Lăng Đại trong lúc đó cười ha hả. "Ha ha ha. . . Tô Hoành! Lại là Tô Hoành! Hắn nhưng là huynh đệ kết bái của ta! Lăng Tiêu, lần này ngươi nhất định phải chết! Ngươi còn muốn giết ta sao? Trước tiên ngươi nên tự lo cho bản thân của mình đi, ha ha ha. . . ." Nói xong, hắn liền đứng lên vội vàng chạy ra bên ngoài. Lăng Đại nương cũng thay đổi, sắc mặt của ả đắc ý nói: "Lăng Tiêu, lần này ngươi nhất định phải chết! Tô Hoành là huynh đệ kết bái của chồng ta! Hắn còn là đệ tử của Tô Yên Nam! Công phu cao thâm khó lường! Vừa mới đây ngươi muốn giết chồng của ta sao. Thật không nghĩ đến liền trong nháy mắt người chết lại chính là ngươi! Ha ha ha. . . ." Mục Y Nhân cùng Lăng lão gia tử cũng không khỏi có chút lo lắng. "Lăng Tiêu, ngươi. . . ." Lúc này sắc mặt của Lăng Tiêu thản nhiên lườm Lăng Đại nương liếc một chút, hắn sờ lên đầu của Mục Y Nhân. "Đừng sợ, một con kiến hôi mà thôi, ta đi một lát sẽ trở lại." Nói xong, hắn liền hai tay đặt sau lưng, hướng về bên ngoài mà đi. Lăng Đại nương cũng vội vàng đuổi theo. "Ta muốn tận mắt nhìn hắn bị giết chết!" Sắc mặt của Lăng lão gia tử nặng nề. "Y Nhân, đi, chúng ta cũng đi thôi." Một phòng toàn người đều vội vàng cùng nhau đi ra ngoài, duy chỉ có Tôn Cao Quan, sắc mặt của hắn lạnh nhạt. Tào Cục nhịn không được nghi ngờ hỏi nhỏ: "Tôn lão sư, chẳng lẽ ngài không lo lắng cho Lăng Tiêu sao?" Tôn Cao Quan cười ha ha. "Một tên Long Tổ Thiếu tướng, một tên côn đồ, có khả năng so sánh sao?" "Nhưng đối phương chung quy là đồ đệ của Tô Yên Nam! Tô Yên Nam đó là nhân vật nào? Vo Thánh của Giang Nam a, cũng chính là một nhân vật thiên kiêu một đời tại thế tục võ đạo!" Tôn Cao Quan cười nhạt một tiếng. "Đi thôi, đi ra xem một chút, ngươi sẽ biết! Cái gì là Long Tổ Thiếu tướng!" Nói xong, hắn liền hai tay đặt sau lưng, đi ra bên ngoài. Tào Cục nửa tin nửa ngờ đuổi theo. Tất cả mọi người vây quanh ở bên ngoài. Cách bên ngoài Lăng gia không xa liền có một vị trung niên chừng ba mươi tuổi. Hắn mặc một bộ quần áo cổ xưa, xem ra rất có loại cảm giác của người cổ đại! Nếu hắn đi lại ở đô thị lớn thì mọi người còn tưởng rằng hắn là một diễn viên điện ảnh và truyền hình khu vực đi ra đây này! Còn có những người của thôn Lăng gia cùng mấy tên phú hào hôm nay tới nơi này đều một mặt tò mò nhìn hắn! Đồ đệ của Tô Yên Nam Giang Nam Võ Thánh! Chỉ cần một cái danh hào như vậy thôi cũng đủ để cho đám người nhìn mà phát khiếp! Hắn đứng ở một chỗ liền giống như một cây Chiến Thương đồng dạng, ngạo nghễ bên trong thiên địa! Lúc này Lăng đại bá ngay tại trước mặt của đối phương nịnh nọt. "Tô huynh! Hôm nay, ngươi tới thật đúng là quá kịp thời!" Vẻ mặt của Tô Hoành vô cùng nghi hoặc. "Lăng huynh tại sao lại ở chỗ này?" "Tô huynh, đây là ta nhà, hôm nay là đại thọ 70 của phụ thân ta! Mà cái tên yêu nghiệt Lăng Tiêu kia lại muốn giết ta, may mắn ngươi tới kịp thời! Bằng không, hiện tại chỉ sợ ta đã bị hắn hại chết!" "Ồ? Lại có việc này sao?" Tô Hoành lạnh lùng quét Lăng Tiêu liếc một chút. "Ngươi chính là Lăng Tiêu? Là người đã giết sư đệ của ta sao? Bây giờ thế mà còn muốn giết Đại bá của mình, quả nhiên là một tên không có phép tắc!" Hai tay của Lăng Tiêu đặt sau lưng, hắn nhàn nhạt liếc mắt, vẻn vẹn thốt ra hai chữ! "Ngu ngốc!" Tròng mắt của Tô Hoành hơi híp, sát ý tóe hiện. "Một tên cuồng vô ngu xuẩn, ngươi muốn chết!" Tô Hoành tiến về phía trước một bước bước. Gió lập tức nổi lên bao quanh ở xung quanh hắn liền cấp tốc khuếch tán ra. Bùn đất tro bụi ở trên mặt đất toàn bộ đều xoay thành vòng tròn, giống như là hắn đang chế tạo ra một cơn gió lốc! "Ông trời của ta, thật mạnh a!" "Đây là. . . Thần tiên hạ phàm sao?" Lúc này mọi người chung quanh không nhịn được hít sâu một hơi. Một chút phú hào có một ít kiến thức đều đã rung động không thôi. Chớ đừng nói chi là những tên thôn dân kia chưa bao giờ tiếp xúc qua Võ đạo tu luyện giả, càng là cũng bị dọa đến há to miệng, bộ dáng giống như gặp quỷ! Mọi người Lăng gia đều là đã hoá đá! Đôi mắt đẹp của Lăng Tuyết trợn thật lớn. Thủ đoạn như thế, cái này còn là người sao? Mọi người ở đây, duy chỉ có Lăng Tiêu là sắc mặt không có chút rung động nào. Sau khi nhìn thấy Tô Hoành biểu diễn một lượt thì Lăng Tiêu nhẹ hừ một tiếng. Lập tức thân thể bay lên cao hơn hai mét, giống như sóng biển. Tro bụi lại trong khoảnh khắc biến mất, phân tán ra hai bên. Chiêu này lại dẫn tới tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi. Tô Hoành cũng không nhịn được hơi hơi nheo mắt lại. "Nghĩ không ra, ngươi còn có một chút bản lĩnh. Khó trách có thể giết chết Diệp Thành sư đệ của ta! Bất quá đáng tiếc, ngươi chung quy vẫn là còn quá trẻ! Lấy thiên phú của ngươi, nếu là có may mắn bái nhập làm đệ tử của sư phụ ta, ngày sau nhất định có thể triển khai kế hoạch lớn! Nếu như ngươi bằng lòng, ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi! Đồng thời sẽ không truy cứu chuyện ngươi giết chết Diệp Thành!" Lời nói ấy của hắn ngạo mạn cùng cực. Dường như Lăng Tiêu ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một con kiến hôi mà hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết. Sắc mặt của Lăng Tiêu lạnh nhạt, không vui không giận. "Ta ngược lại thật ra cũng muốn tìm sư phụ, chỉ tiếc. . . Sư phụ của ngươi rửa chân cho ta, ta còn lười nhác muốn đây này." Mí mắt của Tô Hoành trầm xuống rồi lại lần nữa mở ra. Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm nhìn thẳng mặt Lăng Tiêu! "Đã như vậy, vậy thì. . . Không cần nhiều lời! Chuẩn bị xong chưa? Con đường âm phủ đã mở ra cho ngươi!" Dứt lời, dưới chân hắn điểm nhẹ một bước, thân thể chậm rãi trôi nổi lên không trung. Hắn đứng ngạo nghễ cao hơn mười mét ở trên không trung. Chiêu này thật sự quá đáng sợ đã làm cho mấy tên thôn dân có mặt tại đây dọa đến ngất xỉu.. Còn Tôn Cao Quan cũng nhịn không được nheo mắt lại cười nhạt nói: "Đứng lơ lửng trên không sao? Võ Thánh sao? Không hổ là đồ đệ của Tô Yên Nam, còn tính là có mấy phần thực lực!" Tào Cục nghe được hai chữ “Võ Thánh” thì lúc này cũng không nhịn được run rẫy một cái. Liên quan tới sự phân chia cảnh giới của võ giả thì hắn cũng có ít hiểu biết! Võ Thánh chính là một loại cảnh giới mà người bình thường có thể đạt đến được! Một tên Võ Thánh nào mà không phải được trời ưu ái? Chỉ dựa vào thiên phú không có gì sánh kịp, lại thêm sự bền bĩ kiên trì cùng cố gắng là có thể đặt tới cảnh giới đó hay sao ?. "Tôn lão sư, tên Tô Hoành lại là Võ Thánh! Đây chẳng phải là nói lần này Lăng Tiêu phải có phiền toái hay sao?" Tôn Cao Quan cười ha ha. "Tiểu Tào. Đừng hiểu lầm. Võ Thánh mặc dù trâu nhưng mà không sánh bằng Lăng Tiêu a!" "Cái gì? Võ Thánh đều đánh không lại Lăng Tiêu sao? Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?" "Sự mạnh mẽ của Long Tổ Thiếu tướng, ngươi hoàn toàn không biết gì cả!"