Chương 7: Tính Tình Ta Không Tốt, Rất Thích Giết Người! "Ông nội đi thôi, trở về phòng con trị liệu cho ngài một chút thương tổn." Lăng lão gia tử trừng to mắt. "Cái chân gãy này của ông đã bị gãy hơn hai năm, xương cốt đều sớm định hình, con còn có thể trị khỏi sao?" Lăng Tiêu khóe miệng cười nhẹ. "Chỉ cần còn lại một hơi, người ở trên đời này không có ai con không trị được." Dứt lời, hắn đã đem Lăng lão gia tử kéo đến ngồi trên ghế nhà chính, hắn liền ngưng khí hóa châm, thông qua vết thương xương cốt của Lăng lão gia. Không tới một phút đồng hồ, Lăng Tiêu thu tay lại. "Ông nội, ngươi thử cử động một chút." Lăng lão gia tử nửa tin nửa ngờ đứng lên, hoạt động một chút gân cốt, thân thể không khỏi chấn động. "Ông trời của ta, chân của ta, chân của ta còn có thể đi lại được rồi! Tiêu Tiêu, y thuật của con so với cha của con còn cao minh hơn a! Quá tốt rồi, cha con nếu là ở dưới suối vàng có biết rõ, khẳng định vì ngươi cao hứng." Lão gia tử dùng ống tay áo, lau đi nước mắt. Lăng Tiêu ấm áp cười một tiếng. Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào. Lăng lão gia tử giật mình. "Chẳng lẽ bọn họ đến gây sự sao?" Lăng Tiêu vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, trấn an nói: "Ông nội cứ yên tâm, có con ở đây." Dứt lời, hắn quay người, hai tay đặt sau lưng rời đi, Lăng lão gia tử vội vàng đuổi theo. Ở bên ngoài cửa chính của Lăng gia, đã sớm tụ tập rất nhiều thôn dân Lăng gia thôn, không có trên trăm người, cũng có tám mươi. Nguyên một đám trong tay, không phải cầm lấy thuổng sắt, cũng là cầm lấy chày cán bột mỳ, còn có vung lấy dao phay. Ở trong đó, không ít người ở trên tay đều quấn một miếng vãi, hiển nhiên những người này đều là bị Minh Thừa cắt đứat một ngón tay. "Họ Lăng, cái tên đáng chết nhà ngươi, cũng dám sai người khác cắt đứt ngón tay của chúng ta, ngươi quả thực khinh người quá đáng!" "Ngươi xem chúng ta thành thứ gì rồi? Thật coi là chúng ta dễ bị ăn hiếp a?" Lăng Tiêu còn chưa trả lời, Minh Thừa đã cầm theo một bao đồ vật, cất bước đi về tới. "Đều ồn ào cái gì? Chán sống rồi đúng hay không?" Uy phong của Minh Thừa, hiển nhiên còn ở trong lòng bọn họ, hắn vừa mở miệng thì mọi người liền hoảng sợ liền liên tiếp lui về phía sau, cùng nhau cầm trong tay “Vũ khí “, nhắm ngay Minh Thừa. Minh Thừa không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một chút, đi thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu. "Thiếu chủ, tất cả 37 ngón tay. Có một thằng nhãi con năm ngoái té chết, ta tìm phần mộ của hắn đem thi thể của hắn móc ra để lấy luôn một ngón tay cho đủ. Mời ngài kiểm tra." Nói xong, hắn giống như đang muốn khoe khoang với Lăng Tiêu sự tích của mình, từ trong túi áo móc ra một xương ngón tay. Nụ cười kia của Minh Thừa làm thôn dân của Lăng gia thôn càm thấy rùng mình. Tên ác ma này quả thực không phải là người! Lăng Tiêu lườm Minh Thừa một chút, liền đem ánh mắt hướng tới mọi người. Bên trong ánh mắt này của hắn mang theo một tia tiếc nuối. Từng có lúc Lăng gia phong quang vô hạn. Năm nào trở lại trong thôn tế tổ chẳng phải được người người kính ngưỡng? Trước sau đều ăn nói nịnh bợ hay sao? Vật đổi sao dời, những người này đã sớm quên mất uy phong của Lăng gia, ngược lại. . . Còn muốn giẫm lên một chân. Lòng người. . . thật là đáng buồn. Hắn thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Vì sao các ngươi bị cắt đứt ngón tay, trong lòng của mình phải rõ ràng. Ta cũng không muốn nói nhảm cùng các ngươi! Chuyện trước kia ta sẽ bỏ qua. Từ nay về sau, Lăng gia thôn nghe theo ông nội của ta!" Nhất thời mọi ngươi sửng sốt! "Ngươi nghĩ hay lắm! Chúng ta tại sao phải nghe lời ngươi?" "Đúng đấy, ngươi sai người cắt đứt ngón tay của chúng ta, chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi đây này!" "Mọi người đừng nghe hắn nói vớ nói vẩn, cùng tiến lên đánh chết tên nhóc khốn nạn này đi!" Lăng Tiêu lạnh lùng liếc mắt qua, Minh Thừa cười hắc hắc liền lấy một đồng tiền xu bắn ra, một người ngã xuống mặt đất, máu tươi chậm rãi chảy ra, những âm thanh ồn ào đều dần dần yên tĩnh. Đây chỉ là một đám tiểu nhân vật, chỉ có đôi lúc phách lối ngông cuồng, bọn họ tưởng mình là trời. Nhưng. . . Chỉ cần gặp một chút lợi hại, bọn họ so với con kiến hôi còn muốn hèn mọn. Lăng Tiêu quay người đi vào căn nhà cũ. "Ta không thích nói nhảm, nếu như các ngươi nhất định muốn chống đối. . . ." "Tính tìn ta không tốt, rất thích giết người!" . .. Giang Châu, tập đoàn Y Nhân. Mục Y Nhân vẻn vẹn ngủ ba giờ, chuông báo vang lên nàng liền lập tức đứng dậy, vội vàng rửa mặt, đeo lên những món đồ trang sức trang nhã. Trên mặt nàng toát ra một phần tự tin của một người phụ nữ thành thục. Bổng nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên. "Cửa không có khóa, vào đi." Một nữ thư ký đi vào, hướng về Mục Y Nhân hơi hơi khom người. "Tổng giám đốc, hội đồng quản trị mời người đi qua một chuyến." Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi. "Tôi đã biết." Nói xong, nàng mang giầy cao gót nhanh chóng đi tới phòng họp hội đồng quản trị. Trong phòng họp, có mươi vị nam nữ trang phục khác nhau đang ngồi trong đó. Tuổi tác có khác biệt. Mục Y Nhân trực tiếp đi vào vị trí Tổng giám đốc. "Chư vị cổ đông, sáng sớm tìm tôi, không biết có chuyện gì?" Mọi người nhìn nhau một chút, trong ánh mắt lộ ra một loại giảo hoạt như lão hồ ly. Một nam tử trung niên tuổi lớn nhất ngồi gần với Mục Y Nhân, đẩy cặp kính gọng vàng của mình, cười nhạt nói: "Tổng giám đốc Mục, cô hẳn phải biết từ khi cô bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Y Nhân đến nay, những cuộc làm ăn của tập đoàn Y Nhân chúng ta đều càng ngày càng lụn bại. Kinh phí buôn bán của tập đoàn từng năm từng năm đều hạ xuống ." Mục Y Nhân cắn răng, hỏi: "Vương Đổng nói lời này là có ý gì?" "Ha ha ha. . . Có ý gì ư, trong lòng của tổng giám đốc Mục chắc hẵn phải rõ ràng rồi chứ. Tất cả mọi người là đến để kiếm tiền, không phải đến để bồi thường tiền. Cho nên hội đồng quản trị chúng ta tự mình thương lượng một chút, chúng ta cảm thấy tổng giám đốc Mục còn trẻ tuổi, vẫn nên phải đến hạ tầng của tập đoàn rèn luyện thêm một chút. Còn vị trí tổng giám đốc thì do chư vị cổ đông nhất trí đề cử ta làm đại diện, ta cũng không có cách nào khác a." Sắc mặt của Mục Y Nhân có chút khó coi. "Tập đoàn Y Nhân là phụ thân tôi một tay sáng lập, Mục gia chúng tôi chiếm hữu 45% cổ phần, ông có tư cách gì làm Tổng giám đốc?" "Tổng giám đốc Mục đừng quá đề cao bản thân mình! Lão tổng tài hoàn toàn chính xác rất lợi hại, nhưng cũng tiếc. . . Ông ấy đã chết, mà cô lại không lợi hại giống như cha của cô nha!" "Các người muốn đoạt gia nghiệp của Mục gia chúng tôi ư?" "Cô đừng nói lời khó nghe như vậy. Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô mà thôi. Chắc cô cũng không muốn để cho tâm huyết cả đời của cha cô, hủy ở trong tay của cô a? Như vậy đi, chúng tôi cũng không ép cô, lần này cùng tập đoàn Omega hợp tác, nếu là có thể thành công, chúng tôi liền không nói cái gì! Nhưng nếu là không thành công. . . Thì thỉnh cầu tổng giám đốc Mục, thối vị nhượng chức!" Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi, cố nén sự phẫn nộ cùng uất ức ở trong nội tâm của mình, đứng dậy rời đi. Mọi người thấy bóng lưng nàng rời đi, nhịn không được phát ra một trận cười nhạo. "Tiểu nha đầu này, sẽ không phải thật sự cho rằng ả có thể cùng tập đoàn Omega hợp tác nha?" "Ả tự đề cao bản thân rồi? Buồn cười cùng cực! Quy mô của tập đoan Y Nhân chúng ta, căn bản không có tư cách cùng Omega hợp tác, người ta thế nhưng là nhãn hiệu quốc tế, tập đoàn Y Nhân tính toán là cái thứ gì chứ?" "Đừng nói là nàng, cho dù cha của nàng còn sống, cũng không đủ tư cách xách giày cho người ta!" "Vậy chúng ta sớm chúc mừng Vương Đổng, sớm ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc a!" "Hiện tại nên đổi giọng gọi một tiếng tổng giám đốc Vương là được rồi, ha ha ha. . . ." Trên mặt của Vương Đổng cười đến quên trời quên đất, hắn không ngừng khoát tay. "Còn chưa xác định được đâu, sau khi tôi ngời được vào cái ghế tổng giám đốc rồi hẵn nói a."