Đợi Lăng Tiêu đi đến kế bên người, Thái Tiểu Nhã nhịn không được thở dài một tiếng. "Nơi này là nơi Thái Gia ta ở hơn ba trăm năm. Năm đó, nơi này là được Hoàng Đế ban thưởng!" Lăng Tiêu hai tay đặt sau lưng, sắc mặt đạm mạc nói: "Không có đủ thực lực, thiên hạ này hết thảy đều không thuộc về ngươi!" Dứt lời, hắn hướng về bên trong đại viện mà đi đến. "Đi thôi, thời gian không còn sớm, đừng lãng phí thời gian." Thái Tiểu Nhã thở dài, đi theo sau. Vừa tiến vào đại viện thì rất nhanh đã có người tiến lên đem ba người ngăn lại. "Đứng lại! Đây là nơi ở tư nhân, ai cho phép các ngươi xông vào làm loạn?" Minh Thừa trực tiếp một chân đem người kia đá văng. "Cút sang một bên, đường Thiếu chủ nhà ta đi ngươi cũng dám cản, muốn chết!" Gia hỏa vừa bị đạp lúc này la lớn: "Đánh người! Đánh người! Người đâu tới đây mau!" Rất nhanh, từ trong phòng nhanh chóng chạy ra đến cả chục người. Vừa nhìn thấy Thái Tiểu Nhã, mấy người kia sắc mặt không khỏi sững sờ. "Thái Tiểu Nhã, ngươi thế mà còn dám trở về đây?" Thái Tiểu Nhã một mặt chán ghét, liếc nhìn mấy người kia một chút. "Nơi này là nhà ta, ta làm sao lại không thể trở về?" "Nhà ngươi?" Mấy người kia nhìn nhau rồi cười một tiếng. "Hắc hắc hắc. . . . Thái Tiểu Nhã, ngươi có phải còn đang nằm mơ hay không? Nơi này là nơi mà Mã gia đã ban thưởng cho Triệu gia bọn ta, từ nay về sau, nó là của họ Triệu, Thái gia các ngươi có quan hệ cọng lông gì với nó chứ?" "Không sai. Nói đi cũng phải nói lại, Mã gia còn đang tìm hai ông cháu các ngươi đấy, ngươi ngược lại tốt rồi, chính mình đưa tới cửa!" "Chúng ta vừa vặn đem ngươi bắt đi đưa cho Mã gia, nói không chừng, Mã gia sẽ còn ban thưởng cho chúng ta nhiều thứ hơn." Đôi bàn tay trắn như phấn Thái Tiểu Nhã nắm chặt. "Triệu Thanh, tên súc sinh ngươi! Nếu như lúc trước, không phải ngươi đem việc Thái gia ta có Hoàng Thất thực đơn truyền ra bên ngoài, Thái gia ta làm sao lại bị Mã Xương Long để mắt tới? Bị Mã Xương Long làm hại? Tên súc sinh ngươi trước đó đã thua gia gia ta, gia gia ngược lại còn đem ngươi coi là quan môn đệ tử của hắn! Truyền thụ cho ngươi nhiều trù nghệ như vậy!" Triệu Thanh tuổi tác chừng ba mươi, mặt công tử bột, bụng bia phình to. Hắn đối với lời chỏ trích của Thái Tiểu Nhã lại không có chút nào ngoài ý muốn, cũng không có chút nào hổ thẹn, chỉ là cười lạnh nói: "Người không vì mình, Thiên Tru Địa Diệt! Ngươi thế nhưng không trách được ta!" "Huống hồ, gia gia ngươi quá không biết điều! Nếu như hắn nguyện ý đem ngươi gả cho ta, đem Thái gia Hoàng thất thực đơn sớm một chút truyền cho ta, Thái gia, liền sẽ không đi tới tình trạng như hôm nay! Nói không chừng, ta sớm liền mang theo Thái gia mở ra một cái đại khách sạn tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Bắc này!" "Nói cho cùng, đây là do các ngươi bảo thủ, chính mình ngu xuẩn mất khôn, không có não, trách không được người khác!" Triệu Thanh mỉa mai làm cho sắc mặt Thái Tiểu Nhã khó nhìn tới cực điểm. Nàng cắn răng, gằn từng chữ: "Ngươi quả thực là một con chó vong ân bội nghĩa!" Triệu Thanh nhún nhún vai. "Ngươi nói thế nào cũng được, người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ta hiện tại đã thành công, cho nên, ngươi nói cái gì, ta đều không thèm để ý đến ngươi." "Ngươi vô sỉ!" Thái Tiểu Nhã giận đến tột cùng, đang chuẩn bị tiến lên lại bị một bàn tay thon dài đè xuống bả vai. Trong một chớp mắt, nàng không thể động đậy chút nào. "Ngươi đã nói hắn là chó, làm gì phải cùng chó chấp nhặt? Hắn cắn ngươi, ngươi nhất định phải cắn trở về sao?" Thái Tiểu Nhã quay đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt đạm mạc của Lăng Tiêu, tức giận trong lòng dần dần tán đi không ít. Có nam nhân này ở đây, nơi ở của Thái Gia nhất định sẽ lấy được trở về! Bọn người Triệu Thanh nghe được Lăng Tiêu nói, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm. "Con mẹ nó, xú tiểu tử, ngươi vừa nói cái cm gì vậy?" Lăng Tiêu hướng về phía bên trong mà đi đến, không chút hoang mang nói: "Vả miệng!" Nhàn nhạt hai chữ, không đợi Triệu Thanh nói chuyện, Minh Thừa liền đã đột nhiên lao tới, tiến lên nắm chặt cổ áo của người kia, quất vào mặt đến nỗi mẹ hắn cũng nhìn không ra. Trong giây lát, mặt của người kia, còn có tay của Minh Thừa liền bị máu tươi nhuộm đỏ. Bọn người Triệu Thanh bị dọa đến khẽ run rẩy, cũng không dám tiến lên, chỉ là hướng về phía Lăng Tiêu đang đi mà đuổi theo. "Uy! Ngươi đang đi đâu?" Mọi người vừa đuổi đến, Lăng Tiêu đã ngồi ở Cao Đường phía trên. "Tiểu tử, ngươi dám đánh người nhà của ta, ngươi thật to gan! Ngươi có tin hay không, ta chỉ cần nói cho Mã gia một tiếng, Mã gia vài phút sau liền có thể tới giết ngươi?" Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt, không vui không giận, chỉ là thản nhiên nói: "Mã Gia trong miệng ngươi, đã chết." "Ngươi. . . Ngươi dám trù ẻo Mã gia! Ngươi thật là muốn chết!" "Mã gia nếu là nghe được lời này, ngươi không sống quá hôm nay đâu!" Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng. "Nếu như thế, sao không gọi điện thoại, hỏi thăm Mã Gia của ngươi một chút đi?" "Ngươi nói đúng, ta liền gọi điện thoại để Mã gia tới đối phó ngươi!" Triệu Thanh nói xong, lập tức bấm điện thoại. Nhưng đầu dây điện thoại bên kia lại không có người bắt máy. "Mã gia có lẽ là đang bận bịu, ta sẽ gọi điện thoại cho Mã Thiếu." Nói xong, hắn lần nữa bấm một dãy số. Nhưng. . . Vẫn như cũ là không một ai bắt máy. "Kỳ quái, Mã thiếu làm sao cũng không có nghe điện thoại chứ? Ta lại gọi cho điện thoại của Lưu quản gia." Nói xong, hắn lại một lần nữa bấm dãy số thứ ba, lần này, ngược lại là có người nghe máy. "Uy! Lưu quản gia, là ta, Triệu Thanh, ta vừa mới gọi điện thoại cho Mã gia cùng Mã thiếu, tại sao không có người nào nghe máy a?" "Mã gia cùng Mã thiếu hiện tại cũng chết rồi, Mã gia đã xong, về sau, Tây Bắc là thiên hạ của Lăng Tiêu!" "Lăng Tiêu. . . Lăng. . . Lăng Tiêu là ai a?" Lời còn chưa dứt, đối phương đã cúp điện thoại, Triệu Thanh một mặt mộng so. "Uy. . . Lưu quản gia, Lưu. . . ." Người nhà Triệu Thanh liền vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Triệu Thanh một mặt mờ mịt nói: "Mã gia. . . Mã gia chết! Mã gia xong rồi!" Thái Tiểu Nhã tim nhảy lên một cái, nàng tuy đã đoán được, Mã Xương Long có thể sẽ chết, nhưng không nghĩ tới, Lăng Tiêu thế mà nhanh như thiểm điện, nhanh chóng quyết đoán, nói giết Mã Xương Long, thì liền giết Mã Xương Long! Tùy tiện đã có thể đem nhất phương kiêu hùng nghiền ép, thủ đoạn như thế, quả thực nghịch thiên! Não của bọn người Triệu gia liền bị chập mạch. Lăng Tiêu cũng không nóng nảy, đợi hai phút đồng hồ, hắn mới mở miệng. "Ta lần này đến là có chuyện muốn nói với các ngươi. Thái gia bây giờ là người của ta, ta không hy vọng thủ hạ của ta bị người khác khi dễ! Cho nên mời các ngươi đem Thái gia sản nghiệp giao ra đi." Triệu Thanh khẽ cắn môi. "Ngươi nghĩ hay lắm! Coi như Mã gia chết rồi vậy thì thế nào? Phòng này, đã là của Triệu gia bọn ta! Chúng ta thế nhưng là có bằng chứng quyền tài sản! Ngươi mơ tưởng lấy đi được!" "Không sai, đồ vật đã ở bên trong miệng Triệu gia ta, ngươi đừng mơ bọn ta phun ra!" "Thật sao?" Lăng Tiêu nhàn nhạt đập lên cái bàn bên cạnh, trong ánh mắt để lộ ra một cỗ khí tức âm trầm. "Cái kia. . . Minh Thừa, dạy cho bọn hắn một ít quy củ đi." Minh Thừa cười hắc hắc. "Được a!" Dứt lời, hắn tiến lên, cũng là một chân đạp ra, trực tiếp đem mọi người một chân đạp nằm xuống. "Ai u!" "Ngươi. . . Ngươi dám đánh người? Ngươi còn muốn ăn cướp hay sao? Ngươi có tin ta báo cảnh đem ngươi bắt đi hay không? Ta tùy tiện tiêu ít tiền, liền có thể để ngươi vĩnh viễn ra không được!" Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng. "Thái gia không xử bạc với ngươi, ngươi lại lang tâm cẩu phế, còn thật sự cho rằng, không ai thu thập được ngươi?" "Lão thiên cho dù không thu ngươi, ta cũng phải thu thập ngươi!"