- Chuyện này cần chủ tịch gánh một chút trách nhiệm.
Từ Quân Nhiên quay mặt về phía Dương Duy Thiên, chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Dương Duy Thiên sững sờ, biểu cảm nhìn Từ Quân Nhiên có vẻ không vui. Anh ta cảm thấy người trước mặt xoay mình vòng vòng thế này chỉ vì muốn mình giúp hắn hay sao?
- Cậu có ý gì?
Dương Duy Thiên lãnh đạm nói.
Một chút ấn tượng tốt với Từ Quân Nhiên đã mất hết sau khi Từ Quân Nhiên đưa ra yêu cầu muốn anh ta giúp đỡ. Theo Dương Duy Thiên, nếu chuyện này cần một người chịu trách nhiệm, thì người đó cũng nên là lão bí thư Nghiêm Vọng Tung kia. Dù sao, nhiều năm nay, lão bí thư luôn là người giải quyết chuyện tranh chấp giữa hai xã, vì thế, cục diện xảy ra như hôm nay, Nghiêm Vọng Tung không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Mà anh ta, là một cán bộ chưa công tác ở huyện Vũ Đức được bao lâu, vì vậy việc gánh vác trách nhiệm là không bắt buộc.
Do đó, Dương Duy Thiên sầm mặt với Từ Quân Nhiên mới đưa ra ý kiến này.
- Chủ tịch hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn ngài ra mặt cam đoan một chuyện mà thôi.
Lời nói của Từ Quân Nhiên lại càng làm lông mày của Dương Duy Thiên nhíu càng chặt hơn:
- Muốn tôi cam đoan cái gì? Cậu có biết rằng chuyện này nghiêm trọng đến mức nào hay không? Huyện Vũ Đức chúng ta là một huyện nghèo, chưa nói đến việc khác, riêng vấn đề hai xã tranh chấp nhau nguồn nước, hàng năm đều đánh nhau mấy lần. Nếu cậu lớn lên ở trấn Lý gia, chuyện này chắc cậu cũng biết. Tôi không sợ phải nhận trách nhiệm, nhưng cậu có thể nói với tôi rằng biện pháp của cậu có thể giải quyết triệt để vấn đề hay không? Nếu không giải quyết được thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Dương Duy Thiên rồi nói:
- Chủ tịch, ngài cảm thấy, tranh chấp giữa hai xã là do đâu?
Dương Duy Thiên nóng vội nói:
- Không phải vì vấn đề không có cơm ăn sao?
- Đúng vậy, không có cơm ăn.
Từ Quân Nhiên tự nhiên nói:
- Người dân lấy lương thực làm gốc, những câu này tôi đã nghe qua từ lâu. Hiện nay, có một vài cán bộ cho rằng, những người dân này quá ngạo mạn, họ không hề nhận ra rằng, một người nếu như ngay cả vấn đề ăn, mặc, ở cũng không được thỏa mãn, thì họ còn quan tâm đến lễ tiết, liêm sỉ làm gì.
- Tôi nhận ra một điều, chủ tịch là người tốt, là một cán bộ muốn cống hiến cho bá tánh huyện Vũ Đức. Vì thế, tôi mới khẩn cầu ngài ra mặt làm trọng tài cuộc đàm phán giữa hai xã.
Vô tình, Từ Quân Nhiên đã tâng bốc Dương Duy Thiên lên tận mây xanh.
Dương Duy Thiên cũng không phải kẻ ngốc. Từ Quân Nhiên khen anh ta khoa trương như vậy, rõ ràng là đang nịnh hót, nhưng Dương Duy Thiên lại thấy rất vui. Lời hay ý đẹp, người người thích nghe. Huống hồ người nói ra lại một sinh viên mới tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, không phải những kẻ nhà quê, không có kiến thức. Mấy ông lão của trấn Lý gia vừa gọi người thanh niên này là trạng nguyên, là sinh viên đứng đầu sau kỳ thi đại học, quả nhiên Từ Quân Nhiên xứng đáng với danh hiệu này.
Hơn nữa, người ta cũng được xem như từ thành phố lớn về, lúc gọi mình vẫn luôn là chủ tịch huyện, trong khi những cán bộ khác ở huyện Vũ Đức lại gọi anh ta là chủ tịch Dương, như thể mình là một người trong số các chủ tịch huyện khác vậy.
- Cậu nói thẳng ra đi, cậu định làm gì?
Dương Duy Thiên hỏi Từ Quân Nhiên, sau đó còn nói thêm một câu:
- Cậu cứ nói đi, nếu không thành công, tôi cũng không trách cậu. Dù sao cậu vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm làm việc. Nhiều năm nay, việc này chưa được giải quyết triệt để, cậu không giải quyết được cũng không có gì phải trách cậu cả.
Trong lúc vô tình, Dương Duy Thiên đã giải vây cho Từ Quân Nhiên. Rõ ràng, Từ Quân Nhiên đã tạo được ấn tượng tốt với Dương Duy Thiên.
Đầu thập niên 80, lãnh đạo còn chưa có tâm địa giảo hoạt như thế hệ sau. Cho dù vẫn có không ít kẻ có dục vọng lớn, hoặc như những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng đó chỉ là thiểu số. Đa phần các lãnh đạo vẫn coi trọng nhân tài, giống kiểu người như Dương Duy Thiên. Tuy anh ta biết rõ, Từ Quân Nhiên là người được lão bí thư Nghiêm Vọng Tung đề cử, nhưng anh ta vẫn yêu quý người tài này. Vì anh ta hiểu rõ, một khu vực muốn phát triển, không thể thiếu những nhân tài có học lực và có năng lực.
- Chủ tịch, tôi định như thế này…
Từ Quân Nhiên thấp giọng nói rành mạch từng từ với Dương Duy Thiên.
Một lúc lâu sau, Dương Duy Thiên ngẩng đầu hỏi:
- Cậu làm như vậy có nắm chắc phần thắng không? Huống hồ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cách cậu nói.
Từ Quân Nhiên cười đáp:
- Chủ tịch huyện, hiện nay Trung ương Đảng yêu cầu chúng ta phải khai thông tư tưởng, sáng tạo cái mới, triệt để phá vỡ những trói buộc của quá khứ. Không phải là muốn chúng ta cổ vũ quần chúng, sử dụng mọi biện pháp để phát triển năng lực sản xuất hay sao? Tháng 8 năm kia đã thành lập đặc khu ở tỉnh Lĩnh Nam, thậm chí còn bắt đầu thu hút các doanh nghiệp nước ngoài đầu tư vào nước ta. Ở thủ đô, tôi đã đọc qua không ít bài báo cáo liên quan đến phương diện này. Hiện này, trọng tâm công tác của quốc gia đã chuyển từ đấu tranh giai cấp sang xây dựng kinh tế. Làm cách nào để dân chúng có đủ cơm ăn áo mặc là mục tiêu đầu tiên của chúng ta. Sau đó, chúng ta phải khiến cuộc sống của dân chúng ngày một tốt hơn, sớm lên bậc trung. Ngài thấy đúng không?
Thật ra, những điều này phải vài năm sau mới thực sự sôi nổi. Vì thế, nhà nước mới triển khai một phong trào toàn quốc “rốt cuộc nên đi theo con đường nào”.
Giờ phút này, đối với Dương Duy Thiên, anh ta chỉ cảm thấy lời của Từ Quân Nhiên nói rất chí lý, nhưng hoàn toàn khác so với những thứ anh ta đã biết. Điều này khiến anh ta thấp thỏm không yên.
Trên thực tế, nếu đứng trước mặt anh ta lúc này là một cán bộ kỳ cựu, hoặc là một lãnh đạo cấp trên, nói ra những lời như vậy, anh ta cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao, những người đó cũng có kinh nghiệm sống và kinh nghiệm chốn quan trường phong phú, nhưng những lời này phát ra từ miệng Từ Quân Nhiên vẫn khiến Dương Duy Thiên hơi do dự.
Chẳng lẽ anh ta lại hồ đồ chạy theo một thanh niên hay sao?
- Chủ tịch, cho dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được một con chuột là tốt rồi.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói ra câu cuối cùng.
Dương Duy Thiên ngẩn ngơ.
Miêu luận!
Hiện nay, ở Trung Quốc đang rất thịnh hành “miêu luận” do một vị vĩ nhân đề ra.
Là một cán bộ trẻ có tiền đồ, có mục tiêu, Dương Duy Thiên không thể không biết lý luận này. Từ những năm 60 đã được nhắc đến, tới nay, lý luận này vẫn được nhiều người tranh luận. Thậm chí còn gây ra một số tranh chấp đảng phái, đặc biệt là thời đại khủng hoảng vừa qua. Thể chế cứng nhắc, mạnh mẽ và hệ thống lý luận đều mang tính thống trị, hủy hoại nền kinh tế xã hội bần hàn trong nhiều năm trời. Kích động nghèo nên phải thay đổi và tư tưởng cứng mà không chết va nhau như nước với lửa.
Cái gì được làm? Cái gì không được làm? Cái gì là việc chung? Cái gì là việc tư? Không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác.
Nhưng nguyên tắc “miêu luận” đã thay đổi hoàn toàn thói quen tư duy, việc gì cũng phải xem xét về hình thái ý thức trước, việc gì cũng phải xem xét dưới góc độ chính trị, việc gì cũng phải nghiên cứu giáo điều. Không khoa trương khi nói rằng, “miêu luận” đã trở thành một tiêu chí lý luận để Trung Quốc chuyển trọng tâm công tác xã hội sang tập trung phát triển kinh tế.
Lúc này, Từ Quân Nhiên nhắc tới “Miêu luận”, đã trở thành cây cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, khiến Dương Duy Thiên hạ quyết tâm.