Nói xong liền lạnh lùng đi vào sân, tiếp tục nhặt rau.
An Dạng mang rau về nhà, dì Trần đã giúp cô phân loại rõ ràng, khá dễ lấy.
Thẩm Luyện đang chơi bao cát với các em ở trong sân, còn có chút ghét bỏ đứa em trai ngốc nghếch của mình.
Nhìn thấy An Dạng trở về, liền ném bao cát xuống đấy.
“Ăn gì thế ạ?”
An Dạng nhìn củ cải trong tay, rồi lại nghĩ đến bột gạo trắng trong bếp.
“Bánh canh củ cải.”
Thẩm Đồ ở phía sau thò đầu ra.
“Không có thịt sao?”
An Dạng ho khan hai tiếng.
“Tạm thời chưa có thịt, chờ mấy hôm nữa đi chợ, nếu có thịt thì mẹ sẽ mua cho.”
Thẩm Đồ nghiêng đầu than nhẹ một tiếng.
“Vậy cũng được.”
An Dạng nhìn biểu tình của cậu nhóc thì phì cười.
Cô mang chiếc ghế gấp nhỏ ra sân, ngồi xuống gọt củ cải.
Nhìn đồng hồ treo trong phòng khách.
“Thẩm Luyện, giờ này mọi ngày cha con đã về chưa?”
Thẩm Luyện nhặt bao cát lên.
“Ngày thường cha không về ăn trưa, có đôi khi buổi tối cũng không về nhà.”
An Dạng gật gật đầu.
Động tác trên tay nhanh hơn một chút, gọt xong hai củ cải, lại nhặt thêm một mớ rau xanh và một cọng hành.
Vào bếp, thái củ cải thành từng sợi thật mỏng, để sang một bên cho ráo nước.
Sau đó đảo mặt trên lên, thêm mắm thêm muối rồi quấy đều, bắt đầu nắm thành những viên tròn không đồng đều.
Mở nắp bếp lò, cho than vào, bắc lên bếp một cái chảo nhỏ, chảo nóng thì cho mỡ vào, sau đó cho những viên tròn không đồng đều vào chiên.
Thẩm Đồ đang ngoan ngoãn chơi ngoài sân, ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào trong bếp liền chạy vào.
Ghé cái đầu nhỏ xinh vào cửa.
“Mẹ mới, sao món này lại thơm hơn cả thịt thế?”
An Dạng gắp những viên củ cải chiên giòn ra đĩa.
Ngẩng đầu nhìn về phía cậu nhóc, mỉm cười.
“Thẩm Đồ, con lại đây, mẹ hỏi con một chuyện?”
Thẩm Đồ khẽ chớp đôi mắt nhỏ, nhấc chân bước vào.
An Dạng hắng giọng.
“Vì sao con lại gọi mẹ là mẹ mới?”
Cô biết hiện tại Thẩm Luyện không mở miệng gọi mình là mẹ, cũng không gọi là dì, cái gì cũng không phải.
Cu cậu Thẩm Đồ này rất thông minh, tự mình phát minh ra một cách gọi khác, mẹ mới!
Thẩm Đồ thở dài một tiếng.
“Con lại phải nói… mình quá ư là thông minh đi! Mẹ không phải mẹ kế, cũng không phải mẹ ruột sinh ra con, vậy chẳng phải là mẹ mới sao!”
An Dạng bật cười gật đầu.
“Đúng vậy, con nói rất đúng, nhưng từ nay con có thể xoá bớt đi chữ ‘mới’, trực tiếp gọi mẹ là được rồi.”
Nói rồi vớt hết những viên củ cải chiên giòn trong nồi ra.
Cho cải thìa đã được rửa sạch vào xào.
Thẩm Đồ càng nhìn càng đói meo, đâu còn tâm trí nghĩ tới những việc khác.
“Vâng ạ, gọi mẹ thì gọi mẹ.”
An Dạng xào chín rau, gắp ra bát tô, rót nước lạnh vào, đậy nắp.
Múc cháo bột ra bát cho từng người.
Rất nhanh đã giải quyết xong bữa trưa.
An Dạng ăn một bát.
Còn lại đều do tụi nhỏ ‘càn quét’ hết.
Lượng thức ăn rất vừa vặn.
Rửa bát đĩa xoong nồi xong thì Vương Tú Tịnh cũng cầm hạt giống sang, còn dẫn theo cả Vu Tiểu Lộ.
Mấy đứa trẻ con cùng nhau ra ngoài chơi.
Buổi chiều không có việc gì, Vương Tú Tịnh liền ở lại giúp An Dạng trồng rau.
An Dạng trồng rau theo cách thức của riêng mình, đều là những kinh nghiệm cô rút ra từ kiếp trước.
Những ngày vừa qua, tài nguyên khan hiếm, có được một túi hạt giống rau củ thật không dễ dàng.
Để có ‘rau sạch nhà trồng’ mà ăn thì cần phải có nước tinh khiết để tưới, vậy mà nước uống của con người còn phải lọc bằng hoá chất, thì lấy đâu ra rau sạch.
“Chị dâu, tôi thấy chị trồng rau cẩn thận quá, cứ ném xuống đất là được rồi.”
An Dạng nhẹ nhàng phủ đất lên.
“Làm như này không phải sẽ đảm bảo cho hạt giống được nảy mầm tốt hơn sao?”
Vương Tú Tịnh không hiểu cô đang nói gì nên cũng không hỏi lại.
“Bây giờ đang là tháng sáu, bắt đầu vào vụ hè, hy vọng năm nay sẽ được mùa, chứ hè năm ngoái thu hoạch không tốt lắm.”
Nói xong còn thở dài một hơi.
An Dạng biết đoạn lịch sử này, từ năm nay mùa màng sẽ dần cải thiện.
“Trên đường tới đây, tôi thấy lúa trổ bông khá tốt, chắc năm nay sẽ được mùa đấy.”
Vương Tú Tịnh và An Dạng câu có câu không trò chuyện với nhau.