"Sau đó mỗi tháng, ông nội đều sai bác cả đưa một ít bột thô mang tới, em, mẹ còn cùng với anh cả cũng có cái để ăn, nên về sau cũng không còn phải ăn đất quan âm nữa"
Triệu Uyển Thanh nhìn đứa nhỏ còn chưa tròn 8 tuổi trước mặt nghiêm túc nói chuyện khổ cực ngày xưa, lòng cũng từ từ mềm xuống mà ẩn chút xót xa.
Cô vươn tay chạm mặt Tiểu Lâm, dạo này bởi vì cô buôn bán suôn sẻ mà có được không ít tiền nên hai bên má của cậu nhóc đã có chút thịt, không còn chút bóng dáng của cậu nhóc ốm như khỉ trong trí nhớ lần đầu gặp mặt nữa.
""Sau này cũng không cần phải ăn lại thứ đất đó nữa" Cô quyết tâm nói.
Bởi vì về sau, đất nước của chúng ta sẽ ngày càng phát triển, ngày càng tốt đẹp hơn.
Cuộc sống gian khổ nhất, rất nhanh sẽ qua đi.
Tiểu Lâm phát ra tiếng cười lớn hồn nhiên, ôm một bên cánh tay của cô lắc qua lắc lại một cách vui vẻ.
Đợt gà thứ 2 rất nhanh liền được ra lò, Triệu Uyển Thanh làm gà sạch sẽ rồi giữ lại một con giống như lần trước, bán cho cửa hàng trong hệ thống chín con, mười con còn lại thì để mang đi bán trong chợ đen.
Trước khi đi vào thành, mẹ Lâm lại đưa một xâu đồng tiền vào tay Triệu Uyển Thanh dặn dò: "Không đủ thì về nhà tìm mẹ cho thêm"
Triệu Uyển Thanh nhìn một tờ đại đoàn kết trong lòng bàn tay, nghĩ thầm trong bụng, thật ra Lâm gia cũng không phải quá nghèo như bên ngoài thể hiện ra nha.
Thế mà lại lấy ra được một tờ đại đoàn kết.
Mẹ Lâm thấy khuôn mặt tràn đầy bất ngờ của cô, ghé bên tai nhỏ giọng thì thầm: "Tiền này là do Thiệu Hoa để lại lần trước, dùng để bồi bổ cho con dưỡng thai thật tốt""
Tiền Lâm Thiệu Hoa đưa...
"Được, vậy con cầm trước"
Triệu Uyển Thanh không có một chút khách khí nào, tự nhiên đem tờ đại đoàn kết bỏ vào túi tiền của mình.
Mẹ Lâm thấy bộ dáng thành thạo này của cô thì có chút buồn cười, vừa cười vừa nói : "Thiệu Hoa nhà chúng ta chính là đại biểu cho loại hình ngoài lạnh trong nóng, thật ra là nó rất để tâm tới con, nhưng mà cái miệng nó không chịu nói ra thôi!"
Triệu Uyển Thanh giả bộ thẹn thùng, ngượng nghịu cười e thẹn, bộ dạng so với thiếu nữ mới lớn cũng một chín một mười, nhưng trong tâm cô lại trợn mắt khinh thường lời mẹ Lâm nói.
Mẹ chồng à, mẹ vậy là vẫn chưa hiểu rõ con trai của chính mình cho lắm rồi.
Bây giờ hai người sinh sống như vợ chồng, lý do lớn nhất là vì con cái, còn muốn nói mấy cái chuyện như là "yêu" hay "quan tâm" gì gì đó, cô dám khẳng định luôn là không bao giờ có chuyện đó.
Mẹ Lâm trông thấy bộ dạng thẹn thùng của cô mà trong lòng vui như nở hoa, xem ra tình cảm của con trai với con dâu đang càng ngày càng tốt hơn!
Vác sọt lên lưng, Triệu Thanh Uyển bước trên đường mòn đi vào trong thành phố, quen đường quen nẻo đi vào ngõ nhỏ, khi đến nơi mới phát hiện ra chỗ này vắng vẻ ít người khác thường
Những lần trước cô đến, nhóm người nhìn như chỉ là khách qua đường đi dạo chơi thật ra đều là người người bán hàng... bây giờ tất cả đều không còn thấy nữa!
Sống lưng Triệu Thanh Uyển ngay lập tức lạnh ngắt, khắp người đổ mồ hôi hột, cô nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ