Sau khi tỉnh giấc ngủ trưa, Triệu Uyển Thanh nhìn vào bàn tay của mình, lại ngửi thấy mùi hương của dầu sò.
Lạ quá! Cô không bôi dầu sò mà.
Gần đây, tay cô thường ngâm trong nước lạnh nên đã có dấu hiệu bị thấp khớp, vì vậy cô đã vào thương thành trong không gian để mua kem dưỡng da tay.
Còn hộp dầu sò trong tủ của nguyên chủ trước đây? Cô không cần đến.
Lâm Thiệu Hoa mỗi khi ở nhà sẽ giúp mẹ xuống đồng làm việc, hôm nay cũng vậy. Buổi chiều, chỉ có mẹ Lâm, tiểu Lâm và cô ở nhà, cả ba người ngồi xung quanh chậu than ở nhà chính để trò chuyện.
Triệu Uyển Thanh không ngồi yên, cô đang may quần áo cho đứa bé chưa chào đời, mẹ Lâm thỉnh thoảng quanh sang chỉ cô thêu một chút. Tiểu Lâm thì ôm lấy phần hạt dưa ngũ vị mà Triệu Uyển Thanh đã làm cho, cẩn thận nhấm nháp từng hạt.
Khi tới giờ nấu cơm tối, Triệu Uyển Thanh đặt kim chỉ xuống rồi đi vào nhà bếp, trước tiên cô trộn bột bắp và bột mì trắng lại với nhau rồi để bột nghỉ. Sau đó, cô bắt đầu làm nhân thịt.
Khi một nồi bánh nhân thịt thơm phức đã được làm xong khiến Tiểu Lâm không khỏi chảy nước dãi ròng ròng.
Cả gia đình đợi Lâm Thiệu Hoa tan làm trở về để ăn cơm tối, nhưng chưa đợi được Lâm Thiệu Hoa về thì lại thấy Vu Tĩnh tới.
Cô ta vào trong rồi tự nhiên ngồi xuống ngay tại nhà chính, khuôn mặt Triệu Uyển Thanh ngay lập tức trở nên u ám.
Người phụ nữ này bị gì vậy? Không hiểu tiếng người à?
"Cô đến đây làm gì?" Cô lạnh lùng nói.
Vu Tĩnh nhìn cô một cái rồi nói: "Nghe cô nói kìa, đây có phải nhà của một mình cô không? Tôi là tới tìm Thiệu Hoa chơi."
Nói rồi, cô ta đưa tay đến đĩa bánh nhân thịt thơm phức trên bàn.
"Ba!"
"Ui da! Tại sao cô lại đánh tôi?!"
Triệu Uyển Thanh cầm đũa, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô ta: "Ừ, tôi đánh cô đó."
"Nhà chúng tôi không chào đón cô, xin cô đi ra ngoài."
Vu Tĩnh nhìn vào lối ra mà Triệu Uyển Thanh đang chỉ, tức giận đến nghiến răng, nhưng khi nhìn thấy mẹ Lâm đang ngồi bên cạnh, cô ta nhanh chóng cầu cứu: "Dì ơi, dì xem cô ấy quá thẳng tính đi, cháu đến nhà dì mà cũng không được!"
Mẹ Lâm từ khi cô ta vào cửa đã giả vờ không thấy, khi Triệu Uyển Thanh đánh cô ta, mẹ Lâm còn kéo Tiểu Lâm sang bên cạnh, mặc kệ không hỏi.
Con bé này không phải là người tốt, từ trước khi con dâu gặp cô ta thì mẹ Lâm đã không thích cô ta rồi.
Nên giờ phút này khi Vu Tĩnh xin giúp đỡ, đương nhiên bà giả vờ như không thấy.
Tiểu Lâm đảo mắt vòng quanh, cũng không nói gì.
Vu Tĩnh ngồi trên ghế tức giận đến run lên, nhưng Triệu Uyển Thanh không định để cô ta tiếp tục tác oai tác quái, cô trực tiếp kéo cô ta đến cửa chính.
Một bên kéo một bên nói thầm trong lòng,"Nữ phụ phản diện này thực là khó chơi!"
Xem ra, việc làm nữ chính cũng không hề dễ dàng.
Triệu Uyển Thanh kéo Vu Tĩnh đến cửa, mắt thấy Triệu Uyển Thanh sắp đóng cửa, Vu Tĩnh đột nhiên quay đầu thấy Lâm Thiệu Hoa đã làm xong việc đồng án đang trở về.
"Anh Thiệu Hoa, anh coi Triệu Uyển Thanh nhà anh này, cô ấy thực sự là một người đàn bà chanh chua, em mới vào nhà anh mà cô ấy đã đánh em, sau đó còn đuổi em đi!"