Em trai Lâm lập tức móc ra bánh đậu đỏ, khoe ra với các bạn của mình: "Chị dâu của tớ làm điểm tâm, tớ về nhà ăn điểm tâm đấy!"
Từ khi cái bánh đậu đỏ kia được móc ra thì mấy nhóc con khác đều bị mùi hương kia làm cho thèm thuồng.
"Này... Đây là cái gì?"
Em trai Lâm đệ cắn một ngụm miếng nhỏ, lộ ra nhân đậu đỏ bên trong,"Bánh đậu đỏ! Là chị dâu tớ làm! Các cậu có chị dâu làm cho không?"
"Không có ..." Nhóm bạn của Tiểu Lâm cũng có chị dâu thất vọng trả lời.
"Tiểu Tư, chị dâu của cậu thật tốt bụng..." Một cậu bé chảy nước miếng mãn nhãn hâm mộ.
"Không đúng! Mẹ tôi nói, chị dâu của Lâm Thiệu Tư cậu nổi tiếng là một người lười biếng! Chưa bao giờ xuống đồng làm việc !" Một cậu bé khác đột nhiên hô lên.
Tiểu Lâm lập tức sửng sốt, cậu theo bản năng phản bác nói: "Cậu nói bừa! Chị dâu của tôi không phải thế!"
"Chúng tớ chưa từng thấy chị dâu của cậu xuống đồng làm việc như thế nào cả? Cậu nói xem!" Cậu bé kia đúng lý hợp tình chất vấn.
Tiểu Lâm trề môi, cậu nỗ lực hồi tưởng tất cả mọi thứ trong đầu, hình như đúng là chị dâu chưa từng xuống đồng làm việc...
Nhưng, chị dâu của cậu không phải người lười!
Nhóc con Tiểu Lâm cũng không biết làm như thế nào để phản bác người bạn này, cậu thấy khó chịu liền đẩy cậu bé kia ra một chút. Cậu bé kia cũng không chịu, lập tức lao vào đánh nhau với cậu.
Trên đường thôn, mấy cậu thanh niên đánh nhau, có người nhìn thấy liền chạy đi mật báo.
Khi phụ huynh của mấy đứa tới thì các cậu bé ngừng đánh nhau, nhưng trên mặt ai nấy đều lấm lem xám xịt.
Những người còn ở lại trong nhà không phải là người trẻ khỏe trong thôn, bà Lâm ngồi ở trên giường đất trong nhà, lập tức liền nghe thấy được tiếng la bên ngoài.
"Bà ơi, cháu trai của nhà bà ở trong thôn cùng người khác đánh nhau, mau tới xem!" Người tới ném xuống những lời này xong liền chạy đi.
Bà Lâm vội đeo dép vào rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bên kia, trong phòng bếp Triệu Uyển Thanh đang bận việc liền nghe thấy bên ngoài có chút ầm ĩ , sau đó lại không thấy âm thanh gì nữa nên cô tiếp tục làm việc, căn bản không biết rằng tiểu Lâm đang ở bên ngoài đánh nhau.
Khi bà Lâm đi đến hiện trường, mẹ của cậu bé bên kia đã sớm tới rồi, mà còn đang ôm con trai của mình giáo huấn tiểu Lâm. Tiểu Lâm bất lực đứng ở nơi đó, hốc mắt rưng rưng nước mắt, muốn khóc lại không dám khóc, nhìn bộ dáng của cậu đáng thương cực kỳ.
"Cháu đánh bạn mà còn có mặt mũi khóc à?!"
"Làm gì?" Bà Lâm đẩy người đàn bà kia ra một phen, ôm em trai Lâm bảo vệ ở trong ngực.
Con dâu của Đại Nữu nhìn thấy bà Lâm đi tới, vẻ kiêu ngạo lập tức giảm xuống một chút, nhưng vẫn không cam lòng mà nói: "Dì Lâm tới vừa lúc, là cháu trai nhỏ nhà thím đánh Đại Oa nhà tôi trước! Mọi người phân xử cho tôi xem, hành động này của nó có sai hay không?"
Nghe vậy, mấy người mẹ chồng nàng dâu đang xem như có như không mà đều gật đầu.
Bà Lâm nhăn mày lại, lôi kéo tiểu Lâm hỏi: "Cháu nói đi, tại sao cháu lại đi đánh người ta?"
Tiểu Lâm thở phì phì chỉ vào Đại Oa,"Cậu ta nói xấu chị dâu!"