Vợ chồng Tiêu Tân không dưng được sáu đồng tiền đã rất vui vẻ, đương nhiên sẽ không so đo mười đồng kia, đây là tiền anh hai họ đưa, sao bọn họ có thể có ý kiến? Mà bỗng dưng được sáu đồng kia vẫn là nhờ có chị dâu hai tương lai nói lời kia, bọn họ vô cùng vui vẻ.
Chị dâu cả Tiêu trầm mặt, không nói gì nữa.
Tay Lâm Y Y lặng lẽ để ra sau lưng Tiêu Vũ, dùng ngón tay chọc chọc eo của anh, vòng eo gầy gò thân không có thịt thừa, đâm vào thấy cứng rắn, ngược lại làm ngón tay cô có chút đau đớn.
Thân thể Tiêu Vũ cứng đờ, vành tai nhanh chóng đỏ lên, anh quay đầu nhìn Lâm Y Y, cô cho anh một nụ cười xán lạn, còn một gương mặt vô tội. Ánh mắt Tiêu Vũ nặng nề, trong lòng thình thịch nhảy, nhưng lại ngậm chặt miệng. Anh không biết vị hôn thê nhỏ muốn làm gì, là biểu thị cảm ơn với anh sao? Có lẽ vậy, nhưng lại không muốn nói ra trước mặt mọi người cho nên mới làm như vậy? Nhưng mà... Làm như vậy cũng quá không ổn. Con gái con nứa sao có thể xốc nổi như vậy? Động tay động chân như vậy thật không tốt. Nhưng... Nhưng đối phương cũng không phải động tay động chân với người khác, mình là vị hôn phu của cô, cô cũng chỉ động tay động chân với mình mà thôi. Cho nên... Hẳn là cũng không sao nhỉ?
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ, anh đối với em thật tốt, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt. Em cũng sẽ giúp anh hiếu thuận với bác gái, coi bác gái như mẹ ruột của mình.”
Tiêu Vũ: "Ừm." Em nói thì nói, có thể đừng chọc eo hay không, mặc dù anh không sợ ngứa, nhưng vẫn cảm thấy ngón tay nhỏ của vị hôn thê mang theo điện, khiến toàn thân anh đều tê rần.
Chị dâu cả Tiêu nghĩ thầm, cũng chỉ biết nói miệng, ai có thể coi mẹ chồng như mẹ ruột chứ?
Lâm Y Y lại nói với Tần Hương Cúc: "Bác gái, con nói thật lòng, mẹ con đã qua đời, hiện tại con không có mẹ. Có lẽ người khác nói coi mẹ chồng như mẹ ruột không thể tin, là lời dễ nghe, nhưng con không phải, đối với người không có mẹ như con, là thật sự coi người như mẹ ruột."
Từ đầu Tần Hương Cúc cũng không coi lời Lâm Y Y nói là thật, mặc dù Lâm Y Y ở bên con trai hiếu thuận bà, bà nghe cũng cao hứng, nhưng cũng không quá coi trọng, nhưng hiện tại nghe Lâm Y Y nói những lời này lại khác. Đúng nha, người con dâu này khác với hai đứa con dâu khác, con bé còn nhỏ tuổi, mẹ ruột đã qua đời, nếu như mình đối tốt với nó còn không coi mình là mẹ ruột sao? Tần Hương Cúc vừa nghĩ như thế thì nói: "Đại Nha... Nhất Nhất à, bác gái tin tưởng con, con là đứa trẻ ngoan hiếu thuận."
Chị dâu cả Tiêu nhìn xem hai người tung hứng, trong lòng chua lè. Đứa nhỏ Lâm Đại Nha này, thật đúng là xem thường nó.
Chị dâu cả Tiêu: "Đại Nha, sính lễ của chú hai là 50 cân lương thực, 2 cân kẹo mừng, 16 đồng tiền, vậy đồ cưới của em là cái gì?"
Lâm Y Y nghe xong, lập tức ủ rũ cúi đầu: "Em..."
Tiêu Vũ nhíu mày.
Trong mắt Tần Hương Cúccũng xuất hiện vẻ không vui, đứa con dâu này chính là tới quấy rối.
Ngay sau đó, Lâm Y Y lại quật cường ngẩng đầu: "Con... Con nghĩ thế này, hơn nửa năm trước em ba vừa kết hôn, nếu như... Nếu như đồ cưới của con vượt qua em dâu ba, vậy em ấy sẽ bị người lấy ra so sánh, con... Tuy con nghèo, nhưng... Nhưng cũng sẽ cố gắng xuất ra đồ cưới ngang với em dâu ba, như vậy chị em dâu chúng con cũng không bị người lấy ra so sánh.
Vẻ ủ rũ kia vô cùng đáng thương lại vô cùng quật cường, Tiêu Vũ nhìn có chút không đành lòng. Trước không nói đến tình cảm, Tiêu Vũ coi Đại Nha như em gái mà nhìn lớn lên, cũng là người vợ mà anh nguyện ý cưới vào cửa, cho dù đối phương là chị dâu cả, nhưng là một người đàn ông cũng không thể để người khác bắt nạt vợ mình, Tiêu Vũ nói: "Đồ cưới của Đại Nha giống như chị dâu cả đi." Anh tự chuẩn bị cho cô, tuyệt đối không để cô mất mặt.
Tần Hương Cúc nói: "Vớ vẩn, không cần đồ cưới. Nhà thằng ba cũng không có đồ cưới, nếu từng đứa đều chuẩn bị đồ cưới, bảo nhà thằng ba làm sao sống?"
Vợ Tiêu Tân là Lương thị yên lặng cúi đầu không nói lời nào, hoàn toàn chính xác, cô không có đồ cưới, là nhà họ Tiêu dùng năm mươi cân lương thực cưới vào cửa. Nhưng thời buổi này, không chỉ cô, nhà khác cũng như vậy, trong nhà không có lương thực, đều dùng con gái đi đổi lương thực.
Dùng lương thực đổi con dâu nói ra không dễ nghe, nhưng tất cả mọi người đều như vậy, cũng không nói được gì. Hiện tại chị dâu cả Tiêu nói đến đồ cưới, Lương thị cũng cảm thấy khó xử, trong lòng nghẹn tức, nhưng cô không dám nói gì.