Tuy rằng trong thôn không có đèn đường, nhưng cũng may là lúc này không khí không bị ô nhiễm quá, ánh trăng treo trên cao rọi những tia sáng yếu ớt vào phòng, người bên trong dựa vào ánh trăng mà vẫn không thấy rõ được năm ngón tay.
Hứa Nam Nam từ trong phòng bước ra, vừa đi vừa sờ soạng xung quanh vì sợ ngã, đã vậy cô còn phải cẩn thận canh chừng căn phòng ở phía sau.
Nhìn khắp nơi im ắng, cô nhịn không được mà run lập cập.
Thấy trong phòng có người đang nằm, cô cũng không sợ hãi như trước đó nữa, dựa vào tường vừa nhắm mắt vừa chạy nhanh ra.
Rất nhanh, trước mắt cô liền xuất hiện hình ảnh của cửa hàng Taobao.
Cái gì cần có thì bên trong đều có đủ cả.
Hứa Nam Nam nhịn xuống kích động ở trong lòng, sử dụng ý thức để thao tác, tìm một nhà bán đồ ăn vặt ở trong đó rồi nhanh chóng mua hai túi bánh quy.
Đến lúc mở to mắt lần nữa, trên tay cô đúng là có thêm hai túi bánh thật.
Hứa Nam Nam nuốt nước miếng, xém chút nữa đã khóc không thành tiếng.
Lúc này có một giọng nói truyền ra từ bên trong phòng, cô lập tức bừng tỉnh rồi chạy vội lại đây, khom lưng lại chạy về căn phòng nhỏ của mình, sau đó tay chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng bước vào cửa.
“Chị, chị ra ngoài làm gì vậy?” Hứa Tiểu Mãn đang nằm trên giường đất, cất giọng suy yếu hỏi.
“Không có gì.” Hứa Nam Nam mặt không biểu tình nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Chờ cho bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, cô mới vội vàng đem cái túi mở ra, sờ soạng gói bánh rồi đem số bánh quy bên trong bỏ vào một cái chén nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mãn, chị có đồ ăn này, ăn no đi rồi ngủ tiếp.”
“Có đồ ăn thật sao?” Giọng nói của Tiểu Mãn có vẻ rất ngạc nhiên.
Hứa Nam Nam vội vàng che miệng cô bé lại: “Nhỏ giọng chút, đừng để cho mọi người biết.”
Hứa Tiểu Mãn lập tức không dám hé răng nữa.
Lúc này Hứa Nam Nam mới buông tay ra.
“Chị, đồ ăn này ở đâu ra vậy? Không phải là chị đi đến nhà bếp lấy đấy chứ, nếu bà nội mà biết chắc chắn sẽ lại đánh chị cho xem.”
“Không có việc gì, chị không lấy đồ ở trong nhà, một người ở trong thành phố mới đưa cho chị đấy.
Việc này em cũng đừng hỏi nhiều, người ta cũng không muốn nhiều người biết đâu.” Nói xong cô liền đem bánh đút cho cô bé ăn.
Hứa Tiểu Mãn chỉ cắn một miếng nhỏ liền lắc đầu không chịu ăn nữa.
“Chị ăn đi, ngày mai còn phải đi làm việc từ sáng sớm nữa đấy.”
“Chị có rồi.” Cô cũng mặc kệ cô bé có thấy hay không, Hứa Nam Nam đưa tay nhấc chén đũa lên, nói: “Đủ cho chị ăn rồi, em mau ăn đi.”
Dù sao Hứa Tiểu Mãn cũng là một đứa bé, vừa nghe cô nói đã có rồi liền lập tức há miệng nhai ngấu nghiến.
Bánh quy cắn ở trong miệng có vị vừa mềm vừa bùi, còn có vị ngọt xen lẫn.
“Ăn ngon ghê.
Chị, bên trong còn có hương vị của trứng gà nữa, lần trước ăn trứng gà là lúc nào em cũng chả nhớ nữa? Hình như là lúc ba mẹ về quê mang theo hai mươi quả trứng gà, em được chia cho nửa cái lòng đỏ trứng.
Nhưng mà em thấy thứ này còn ngon hơn so với lòng đỏ trứng ấy.”
Hứa Nam Nam nghe vậy liền nở nụ cười: “Vậy thì em ăn nhiều một chút, Tiểu Mãn, sau này chị sẽ không để em bị đói bụng nữa.”
Hai chị em tâm sự xong liền tập trung nhai ngấu nghiến, chỉ trong một chốc mà hai túi bánh quy đã bị bọn họ ăn sạch sẽ, xong xuôi hai người lại uống thêm chút nước sôi để nguội, trong bụng liền phình trướng lên.
Trong ấn tượng của cô bé thì dường như đây là lần đầu tiên mình được ăn no bụng đến vậy, Hứa Tiểu Mãn cứ cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
Cô bé liên tục hỏi Hứa Nam Nam, rằng có phải mình vừa ăn cái gì đó hay không.
Chờ Hứa Nam Nam nắm tay cô bé rồi đặt lên bụng nhỏ, thì Tiểu Mãn mới tin tưởng là mình thật sự đã được ăn no.
“Ăn no thật là tốt.” Hứa Tiểu Mãn cảm thán một câu, lúc này cô bé mới thoả mãn mà từ từ tiến vào mộng đẹp.