Bởi vì cô bé thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, bây giờ cả người đều yếu ớt, đến ăn cơm cũng cần Hứa Nam Nam đút cho.
Hứa Nam Nam cười hì hì bưng chén đũa đặt ở mép giường, đỡ cô bé ngồi dậy trước, múc một thìa cháo cho cô bé, sau đó lại xé bánh ngô đút cho cô bé ăn: “Em biết tính tình của bà ấy mà, rảnh rỗi là gào thét, đừng sợ.”
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tiểu Mãn đã nhăn lại: “Nếu bà không vui thì sẽ đánh người ta, rất đau.”
Hứa Nam Nam đau lòng, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Không đâu, sau này chị sẽ bảo vệ em.
Sẽ không để bà đánh em.”
So với Hứa Nam Nam, thật ra Hứa Tiểu Mãn bị đánh nhiều hơn.
Trước khi Hứa Tiểu Mãn bị bệnh thì chuyên ở dưới bếp đốt củi cho bà cụ, bình thường có nhiều thời gian bên cạnh bà cụ, tính tình lại nhát gan hơn Hứa Nam Nam, bị đánh bị mắng là chuyện thường.
Đứa bé mới chín tuổi, đời trước, mặc dù cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng chưa từng bị ngược đãi như vậy, khi đó cô còn đang đi học cơ.
Đúng rồi, Tiểu Mãn nên đi học.
Cô vừa đút cô bé ăn cơm, vừa nói: “Tiểu Mãn, em muốn đi học không?”
Hứa Tiểu Mãn gật đầu, lại vội vàng lắc đầu.
Hứa Nam Nam cười nói: “Vừa lắc đầu vừa gật đầu, rốt cuộc có muốn học không?”
“Muốn học, nhưng bà không cho nên không đi được.
Em không thể cãi bà, sẽ bị đánh.”
Mũi của Hứa Nam Nam hơi chua chua, Hứa Tiểu Mãn mới chín tuổi, nhưng trong tư tưởng nho nhỏ, ký ức sâu đậm nhất chính là bà nội sẽ đánh cô bé.
Bà cụ này thật nhẫn tâm!
Hứa Nam Nam rất muốn chửi tục.
“Không sao, sau này chị sẽ kiếm tiền, sẽ đổi lương thực, để em đi học.” Hứa Nam Nam cảm thấy mình vừa tìm được một mục tiêu sống, chính là đưa Hứa Tiểu Mãn đi học.
Để Hứa Tiểu Mãn ăn xong, dỗ cô bé ngủ, Hứa Nam Nam mới cẩn thận giấu cô bé, mua cái bánh dễ lót dạ trong cửa hàng Taobao, trần nước sôi rồi ăn.
Haiz, trước đây còn tưởng có cửa hàng Taobao, sau này sẽ được ăn uống thoải mái, bây giờ ăn bánh cũng phải tiết kiệm.
Lúc sắp đi cô lại nhét nửa cái bánh vào trong chăn của Hứa Tiểu Mãn, dặn dò cô bé nếu đói thì ăn, đừng để người ta phát hiện.
Hình như Hứa Tiểu Mãn muốn hỏi gì, ánh mắt cô bé nhìn chăm chú vào Hứa Nam Nam, nhưng vẫn không hỏi, tiếp tục nhắm mắt nằm.
Hứa Nam Nam cũng không biết nếu Hứa Tiểu Mãn hỏi thật, cô nên trả lời thế nào.
Nhưng mà cô sẽ không nói chuyện của cửa hàng Taobao chuyện này chỉ có thể một mình cô biết, cho dù sau này có người thân thiết nhất thì cũng không thể nói.
Sau khi cơm nước xong, mọi người đều đi làm việc, Hứa Nam Nam cũng không chậm trễ, cô cầm công cụ đi theo.
Thím ba Lưu Xảo cố ý đi ở phía sau nói chuyện với cô: “Nhỏ Hai, thím nói này, lần này cháu thật sự sai rồi.
Bà cháu vô cùng tức giận, đợi cha mẹ cháu về thì lại nói cha mẹ cháu.
Cha mẹ cháu cũng khó khăn, cháu phải nghĩ thay họ.
Cháu là con gái ruột của họ, nếu cháu không nghĩ cho họ, cuộc sống của họ sẽ chật vật hơn.
Cháu cũng đừng chê thím ba của cháu lắm mồm, là mẹ cháu giao cháu và nhỏ Tư cho thím, nên thím không thể trơ mắt nhìn cháu mắc sai lầm được.”
“Thím ba, thím nói đúng, cha mẹ cháu thật sự khó khăn, dù sao phải nuôi năm đứa bé mà, Thím xem khi nào đón nhỏ Ba và Long Long về đi, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ cháu.
Nhỏ Ba cũng mười mấy tuổi rồi, vừa hay về kiếm công điểm đi.” Hứa Nam Nam chăm chú nhìn Lưu Xảo, thái độ rất đồng ý.
Sắc mặt của Lưu Xảo lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt trở nên hơi lúng túng, miệng giật giật, hình như không biết đáp lại thế nào, bèn dứt khoát đưa tay xoa đầu Hứa Nam Nam, cười nói: “Đứa bé này, nói đùa với thím sao.
Nhỏ Ba và Long Long đang đi học, trở về sẽ chậm trễ.
Hơn nữa, chuyện này do bà cháu quyết định, thím không làm chủ được.”
Hứa Nam Nam mỉm cười, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, cũng không nói toạc ra.