Trương Thúy Cầm vội vàng chạy đến căn phòng trong sân gọi: “Mẹ, không có đồ ăn, lát nữa còn phải làm việc đó.”
“Ăn gì mà ăn, trong lòng không có người già, tao còn phục vụ chúng mày làm gì.
Muốn ăn thì tự làm.”
Bà cụ ở trong phòng trả lời một câu.
Mọi người lập tức trừng mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa.
Bà cụ bảo nấu cơm, nhưng lương thực ở trong phòng bà ta, không có lương thực thì làm sao nấu cơm?
Nguy rồi, bà cụ tức giận, làm liên lụy cả nhà không thể ăn cơm.
Hứa Kiến Hải xanh mặt nhìn Hứa Nam Nam: “Nhỏ Hai, còn không đi xin lỗi bà của mày, bà mày tức chết thì sao?”
Lưu Xảo cũng khuyên: “Nhỏ Hai, nghe lời.
Dù gì bà cháu cũng là bề trên, cháu nhận sai cũng không thua thiệt.
Cháu không ăn, nhỏ Tư cũng không ăn sao?”
“Con nhỏ chết tiệt, đều tại mày, làm hại cả nhà đói bụng.
Sao mẹ mày lại sinh ra một thứ xui xẻo như mày.” Trương Thúy Cầm đặt mông ngồi ở bậc cửa, tay còn ôm bụng.
Hứa Nam Nam nghe mấy người vừa khuyên nhủ vừa trách mắng, trong lòng cười “ha ha” hai tiếng.
Chiêu này của bà cụ đúng là lợi hại, bây giờ cả nhà đều chỉ trích cô.
Nếu thật sự là cô gái nguyên chủ, thì đã sớm sợ hãi quỳ xuống dập đầu với bà cụ.
Người cả nhà đều ức hiếp một đứa bé, mặt mũi của những người này sao lại dày như vậy.
Hứa Nam Nam không khỏi trợn trắng mắt: “Bà không muốn làm thì thôi, mọi người làm đi, cháu đi xem Tiểu Mãn.”
Bảo cô nhận lỗi, không có cửa! Cô cũng không tin bà cụ thật sự chịu để con trai cưng của mình nhịn đói đi làm việc.
Vào trong nhà, Hứa Tiểu Mãn đã ngồi dậy.
Sau khi ăn hai bữa cơm no, hình như sức khỏe của cô bé bắt đầu hồi phục.
Thấy Hứa Nam Nam đi vào, Hứa Tiểu Mãn sợ hãi nói: “Chị, em vừa nghe thấy bên ngoài đang ồn ào, hình như thím Hai đang mắng người.”
Hứa Nam Nam đóng kỹ cửa, hoàn toàn làm như không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
“Không sao, có ngày nào thím Hai không ồn ào, tính của thím ấy như vậy mà.”
Thấy Hứa Tiểu Mãn đã ngồi dậy, cô vui mừng đi tới: “Em có sức rồi?”
Hứa Tiểu Mãn gật đầu: “Ăn đồ chị cho em, em đã có sức, chắc ngày mai sẽ có thể làm việc.”
Đứa bé hiểu chuyện này.
Hứa Nam Nam nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vốn không có nhiều thịt: “Khỏi rồi cũng đừng xuống giường, cứ ở trong phòng.”
“Vậy sao được, không kiếm sống, bà sẽ mắng em.”
“Em vẫn chưa khỏi bệnh, có bản lĩnh thì bảo bà đưa em đi chỗ vệ sinh.”
“Nhưng em...”
“Tiểu Mãn, nếu em đi làm, nhất định bà sẽ khó hiểu sao em khỏi nhanh như vậy, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết chuyện chúng ta trộm đồ ăn? Em biết tính bà, đến lúc đó bà sẽ đánh chết chị.
Em muốn thấy chị bị đánh?”
“Không muốn!” Hứa Tiểu Mãn ra sức lắc đầu, khuôn mặt gầy vàng nhăn nhúm.
“Cho nên em phải làm thế nào?”
“Chưa khỏi bệnh, tiếp tục ngủ.”
“Rất thông minh.” Hứa Nam Nam hôn lên trán cô bé.
Đứa bé này dễ uốn nắn, tiếp tục cố gắng, có thể khiến Tiểu Mãn trở thành một người xấu bụng.
Hứa Tiểu Mãn ăn nửa cái bánh mà Hứa Nam Nam để lại, bây giờ vẫn chưa đói, nhưng mà Hứa Nam Nam thì hơi đói.
Bây giờ đang ban ngày, Tiểu Mãn lại tỉnh, cô không tiện mua đồ trong tiệm Đào Bảo, chỉ có thể chờ.
Một lát sau, cuối cùng bà Hứa chửi mắng đi vào phòng bếp.
Hứa Nam Nam cũng không ra ngoài cho xúi quẩy, cứ ở trong phòng nói chuyện với Hứa Tiểu Mãn, nhúng nước viết chữ trên bàn, dạy Hứa Tiểu Mãn biết chữ.
Hứa Tiểu Mãn đã chín tuổi, vẫn chưa từng đi học, không biết chữ.
Đầu năm nay có rất nhiều người không đi học, cho dù sau này có điều kiện tốt thì cũng là người mù chữ, nhưng mà Hứa Nam Nam không cam chịu.
Trước đây cô là trẻ mồ côi, cũng đấu tranh thoát ra, bây giờ nếu trở thành chị của Tiểu Mãn, cô không thể để Tiểu Mãn cứ hồ đồ lớn lên như vậy.
Hứa Tiểu Mãn lớn thế này, đây là lần đầu tiên có người dạy cô bé biết chữ.
Trước đây chị luôn bận bịu, làm không hết việc, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chứ đừng nói dạy cô biết chữ.