Nhất định Hứa Kiến Sinh không có gia tài gì, nhưng bây giờ công việc công nhân đều có thể để con cái trong nhà thay thế.
Năm nay, một vị trí công nhân, đối với bất kỳ ai mà nói đều là một khoản của cải hưởng không hết.
Hứa Nam Nam không có hứng thú với gia tài sau khi chết của Hứa Kiến Sinh, dùng bát đũa đựng đồ ăn cho Hứa Tiểu Mãn, đi vào phòng xem Hứa Tiểu Mãn.
Hứa Tiểu Mãn đang ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa.
Hứa Nam Nam vừa vào phòng, đôi mắt của cô bé đã sáng lên.
Vừa nãy cô bé nghe thấy tiếng động, muốn đi ra ngoài cứu chị, nhưng nhớ đến lời chị nói, không thể để người khác biết cô bé khỏe rồi.
Bằng không mọi người đều biết họ trộm ăn, sẽ đánh chết họ, cho nên chỉ có thể nhịn, sốt ruột ở trong phòng.
“Chị, có phải bà vừa đánh chị không?”
Hứa Nam Nam đưa bát đũa cho cô bé: “Ăn chút đi.”
“Chị, rốt cuộc chị bị đánh không?” Hứa Tiểu Mãn lo lắng nói.
“Không.
Bà chạy không bằng chị, bà sắp mệt chết nên cũng không đánh chị được.” Hứa Nam Nam cười cười: “Mau ăn, ăn no cho có sức, sau này bà cũng chạy không bằng em, sẽ không thể đánh em nữa.”
“Chị ăn chưa?” Hứa Tiểu Mãn nhìn cô.
Cô bé biết, lương thực trong nhà không đủ, nên bình thường chị đều nhịn bụng đi làm việc.
Đứa bé thương người này.
Hứa Nam Nam xoa đầu cô bé: “Chị ăn rồi, ăn rất no, em nhìn bụng của chị, tròn xoe này.”
Hứa Tiểu Mãn thật sự đưa tay sờ bụng của cô, đúng là tròn căng, lập tức cười: “Chị thật sự ăn no rồi.” Lúc này mới bưng bát đũa lên há miệng ăn.
Mặc dù chỉ là cháo ngô, nhưng ăn như là đồ ăn ngon gì vậy.
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô bé, Hứa Nam Nam cũng biết cô bé đói, vừa nãy vẫn lừa mình nói không đói.
Nghĩ đến Hứa Kiến Sinh ở ngoài phòng, cô cảm thấy vẫn phải nói cho Hứa Tiểu Mãn một tiếng.
“Tiểu Mãn, cha về rồi.”
Hứa Tiểu Mãn nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó sững sờ nhìn Hứa Nam Nam: “Sao?”
“Chị nói cha về rồi, em vui không?”
“Cha, không phải mỗi tháng đều về sao, đưa lương thực cho nhà.” Hứa Tiểu Mãn nghi ngờ nói.
Hứa Nam Nam không ngờ Hứa Tiểu Mãn có phản ứng này, dưới tình huống bình thường, biết cha mẹ về thì không phải con cái đều rất vui sao.
Đương nhiên, ngoại trừ đứa con giả như cô.
Nhưng mà cẩn thận nhớ lại, hình như hai người Hứa Tiểu Mãn và Hứa Kiến Sinh tiếp xúc rất thiếu.
Phải nói, hai chị em Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn đều là người tiếp xúc ít với hai người.
Từ nhỏ rời xa cha mẹ, lại ở dưới sự chèn ép dài của người lớn, tính tình của hai đứa bé người này hướng nội hơn người kia, đều không thích nói chuyện.
Mỗi lần vợ chồng Hứa Kiến Sinh trở về, hai đứa bé đều trốn trong phòng, hoặc là đứng sau lưng những người lớn yên lặng nhìn.
Xem ra không chỉ có tính cách hướng nội, hình như Tiểu Mãn không có tình cảm sâu với hai người Hứa Kiến Sinh, Hứa Nam Nam lập tức cũng thả lỏng.
Cô không phải con của hai người Hứa Kiến Sinh, cho nên có thể thản nhiên không xem hai người này là cha mẹ, thậm chí sau này cũng không định phụng dưỡng hai người này.
Nhưng mà Tiểu Mãn là con ruột của họ, cô chỉ lo lắng sau này Tiểu Mãn nhớ cha mẹ, khiến hai người này đau lòng.
Bây giờ cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa.
“Tiểu Mãn, sau này chị sẽ cho em cuộc sống tốt.” Đời này mình cuối cùng cũng không phải trẻ mồ côi, mình có em gái.
Hứa Nam Nam cảm thấy mình chuyển kiếp vẫn có chút phúc lợi.
Sau khi ăn xong, hai chị em lại dùng nước viết chữ trên bàn.
Viết đang vui, thì tiếng gõ cửa vang lên: “Nam Nam, mở cửa.”
Là giọng nói của Hứa Kiến Sinh.
Hứa Kiến Sinh lại một mình đến thăm hai đứa con, đây là chuyện trước đây cho từng có.
Trước đây đều một là người cả gia đình ăn cơm chung, sau đó hai vợ chồng sẽ đưa bọn nhỏ đi.