Hứa Nam Nam cũng không ngu ngốc, chạy thẳng ra bên ngoài.
Còn không quên hét: “Bà đánh đi, bà dám đánh thì cháu dám làm ầm.
Cháu còn làm ầm như lần trước, để người trong thôn thấy người làm bà như bà ngày nào cũng hành hạ cháu gái.”
Bà cụ nghe vậy, lập tức nghẹn cục tức, không xả ra được.
“Được, cánh mày cứng rồi, dám khiêu khích tao.
Mày giỏi như thế, sau này đừng ăn một miếng cơm, Tiểu Mãn cũng không cho ăn!”
Hứa Nam Nam cười khẩy, có ăn không cũng không do bà cụ quyết định.
Trải qua mấy lần đấu đá, Hứa Nam Nam cũng phát hiện thật ra bà cụ cũng không lợi hại.
Bà ta tự tin như vậy chắc chắn đã từng giúp hồng quân, tiếng tăm trong thôn, đã tạo nên địa vị của bà cụ nhà họ Hứa.
Mà hai điều này, ở trong mắt Hứa Nam Nam đều không đáng là gì.
Đầy người giúp hồng quân, không nói người khác, Hứa Kiến Sinh còn tòng quân đánh giặc cơ.
Bà giúp hồng quân, không phải khi đó hồng quân người ta đánh giặc vì nhân dân sao? Cứ dùng để khoe khoang, thậm chí tác oai tác quái?
Còn địa vị cao, già mà không nên nết, cũng không đáng giá được người khác kính trọng.
Dù sao bề trên và người già vẫn có chỗ khác biệt.
Bề trên là người đáng được kính trọng.
Người già chỉ đơn giản là người trở nên già rồi thôi.
Rõ ràng bà cụ thuộc vế sau.
Bịt tai không nghe sự uy hiếp của bà cụ, Hứa Nam Nam lại vào trong phòng dạy Hứa Tiểu Mãn viết chữ, còn nhân lúc Hứa Tiểu Mãn không chú ý, “lấy” trứng kho và bánh ngọt từ ngăn kéo ra, thân mật ăn cùng Hứa Tiểu Mãn.
Chờ sau khi bà cụ làm thức ăn xong, cô chạy ra ngoài nhân lúc bà cụ không chú ý, bèn lấy một bát cháo lớn ở trong nồi, cầm hai ổ bánh ngô chạy vào phòng, đóng cửa lại
Ăn bánh ngọt và trứng kho, Hứa Tiểu Mãn đã no rồi.
Hứa Nam Nam ăn hết cháo, chia bánh ngô cho Hứa Tiểu Mãn một người một cái.
“Đợi chiều đói thì ăn.” Đây là thứ cô đáng có được, sẽ không để những người đó được hời.
Bà cụ nhanh chóng phát hiện hành động của Hứa Nam Nam, nổi giận ở bên ngoài, còn tức giận dùng sức gõ cửa phòng nhỏ.
Phòng này trước đây là phòng chứa củi, bồi thêm đất, lụp xụp, cửa nhỏ thì lung lay sắp đổ, bị bà cụ gõ như vậy, giống như có thể đổ bất cứ lúc nào.
Hứa Tiểu Mãn sợ đến mức bật khóc.
Hứa Nam Nam ôm cô é, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải rời đi, rời khỏi nơi này!
Cuối cùng bà cụ không nỡ gõ hỏng cửa nhà mình, sau khi trút hết thì quay lại nhà chính ăn cơm.
Nhưng bởi vì Hứa Nam Nam, tâm trạng của bà cụ luôn không tốt.
Trương Thúy Cầm nói: “Mẹ, chuyện này phải để anh cả xử lý, anh cả là bố nó, đánh chết cũng không sao.
Nếu không thì tìm cơ hội, bảo anh cả đưa bọn nhỏ về một chuyến?”
Trương Thúy Cầm nhớ con, tháng này Hứa Kiến Sinh về nhà, không đưa mấy đứa nhỏ về, trong lòng cô ta có hơi khó chịu, luôn nhứ mong, đúng lúc nhân cơ hội này để Hứa Kiến Sinh về lần nữa.
Bà cụ là người thông minh, tức giận nói: “Trở về một chuyến, dọc đường không tiêu tiền, cô bỏ tiền ra!”
Trương Thúy Cầm vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ăn cơm, và tiếng hừ hừ tức giận của bà cụ.
Con nhỏ chết tiệt này, phải dạy dỗ đàng hoàng.
Hứa Nam Nam không biết suy nghĩ trong lòng bà cụ, nhưng mà kỳ lạ, mấy ngày tiếp theo, trong nhà lại rất bình tĩnh, hình như không truy cứu chuyện đổi công việc của cô nữa.
Hứa Nam Nam cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tìm ra chỗ nào không đúng.
Nhưng ngày tháng có thể bình yên như vậy cũng là một chuyện tốt, nhất là bây giờ cô làm việc ở nơi nuôi trồng trên núi, bình thường khá tự do, sau khi làm việc xong còn có thể đi loanh quanh trong núi.