Mãi cho đến sáng ngày hôm nay, sau khi làm xong việc, Hứa Nam Nam tranh thủ nghỉ ngơi một chút, cô ngồi dựa người vào cây cổ thụ lớn rồi hoài niệm về cửa hàng Taobao của chính mình, kết quả trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cửa hàng Taobao quen thuộc kia.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng chính mình bị ảo giác.
Cứ mỗi lúc cô nghĩ tới cửa hàng Taobao kia thì hình ảnh lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
Hơn nữa rõ ràng lúc này Hứa Nam Nam vẫn tin rằng cửa hàng Taobao nhỏ này thật sự đã đi theo cô xuyên không qua đây, đã thế lại còn hiện diện ở trong đầu cô.
Điều càng làm cho Hứa Nam Nam ngạc nhiên hơn chính là cô phát hiện mình có thể sử dụng ý thức để điều khiển mọi việc.
Lúc này bên trong tài khoản của cô thế mà lại có một ngàn đồng tiền.
Trong lòng Hứa Nam Nam vẫn luôn tò mò, liệu khi cô mua đồ vật ở trong đầu, cửa hàng Taobao có thể đồng bộ với thế kỷ 21 hay không.
Chỉ là không biết đến lúc đó đồ vật sẽ được gửi đến từ nơi nào.
Cô thử điều khiển một chút, cố tình chọn mua mấy túi bánh snack khoai tây.
Ban đầu Hứa Nam Nam cũng chỉ định thử vận may một chút xem sao, không ngờ đúng là trên tay cô có rất nhiều bịch snack khoai tây thật.
Cô cúi đầu xuống nhìn vào đống snack khoai tây trên tay mình, thiếu chút nữa là kích động hét lên một tiếng rồi.
Hứa Nam Nam nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thấy chung quanh không ai chú ý tới, cô liền nhanh chân chui vào góc tối của cây cổ thụ, sau đó ăn ngấu ăn nghiến đồ ăn vặt trên tay.
Sau khi ăn xong rồi cô mới đem phân huỷ túi snack khoai tây kia, lúc này tâm trạng của cô mới dần bình tĩnh trở lại, tiếp tục quay lại làm việc.
Buổi tối tan tầm trở về nhà, theo thường lệ thì Hứa Nam Nam chỉ được phân chia cho một bát cháo rau dại, hiển nhiên là chừng này cháo không đủ cho cô ăn no bụng.
Bởi vì bình thường không được ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên thân thể này mới phải rơi vào hoàn cảnh giống như em gái Hứa Tiểu Mãn.
Cho nên đợi đến khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, cô mới dám mua bánh quy rồi lén đem qua đưa cho Hứa Tiểu Mãn ăn cùng.
Tuy rằng cô không phải Hứa Nam Nam, cũng không phải tự nguyện xuyên không để trở thành Hứa Nam Nam, nhưng hiện tại cô đang chiếm thân thể của nguyên chủ, được giao cho một sinh mệnh mới, tất nhiên là cô cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm của nguyên chủ.
Nếu Hứa Tiểu Mãn là chấp niệm cuối cùng trong lòng nguyên chủ thì cô cũng sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho cô bé ấy.
Ít nhất khi cô còn ở đây ngày nào thì chắc chắn Hứa Tiểu Mãn cũng sẽ không bị đói.
Còn mấy người thân khác của nguyên chủ thì...
Hứa Nam Nam cảm thấy cô vẫn nên đi ngủ sớm một chút thì hơn.
Ăn uống no đủ rồi, Hứa Nam Nam rốt cuộc cũng ngủ được một giấc ngon lành, đến nỗi sáng hôm sau cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã ngủ quên, xém chút nữa là đến muộn mất rồi.
Thím hai Trương Thuý Cầm đứng ở bên ngoài gõ cửa rầm rầm rầm.
“Sao bây giờ còn chưa chịu dậy nữa hả? Không mau dậy còn ăn cơm rồi đi làm việc nữa, nhà này không rảnh rỗi nuôi dưỡng kẻ lười biếng đâu nha!”
Hứa Nam Nam khẩn trương ngồi dậy, nhìn sang thì thấy Hứa Tiểu Mãn vẫn còn đang nằm trên giường.
Hứa Nam Nam vỗ vỗ tay Hứa Tiểu Mãn để gọi cô bé dậy, sau đó nhanh chóng khoác lên người bộ quần áo chi chít lỗ vá rồi mới mở cửa bước ra.
Ở bên ngoài Trương Thuý Cầm còn đang tính gõ cửa lần nữa, nhưng lúc này Hứa Nam Nam lại đột nhiên bước ra, làm cho bà ta giật nảy mình, sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Mày muốn hù chết tao hả?”
Trương Thuý Cầm là người trưởng thành, tuy rằng chế độ dinh dưỡng ít ỏi, có điều nhìn chung vẫn đỡ hơn so với hai chị em Hứa Nam Nam, cho nên vóc dáng của bà ta cũng cao hơn Hứa Nam Nam nửa cái đầu.
Mỗi lần Hứa Nam Nam muốn nói chuyện thì đều phải ngước lên nhìn bà ta.