“Ấy vậy mà nó còn không hài lòng về việc Lỗi Tử cùng Hồng Hồng nhà chúng ta đi vào trong thành.
Mẹ, trước đây chuyện này đều là do một tay mẹ làm chủ hết tất cả mọi thứ.
Thế mà hiện tại con ranh này lại dám oán trách con, mẹ nói xem nên làm sao bây giờ đây!?”
Gia đình họ Hứa đều sống và sinh hoạt ở trong một cái sân, nhà ở gần sát nhau.
Lúc này mọi người đều đã rời khỏi giường.
Trương Thuý Cầm lớn giọng kêu khóc, rất nhanh đã gây chú ý cho tất cả mọi người, cả đám vội vàng kéo tới để hóng chuyện.
Bà Hứa từ trong phòng bước ra, nhìn qua dáng vẻ hẳn là khoảng 60 tuổi, tuy rằng vóc người nhỏ con trông có vẻ gầy yếu, nhưng ngay cả ông Hứa cũng phải nhún nhường bà vài phần, nói một nhà họ Hứa do bà làm chủ cũng không sai.
“Làm sao vậy hả? Mới sáng sớm mà đã ầm ĩ như thế rồi!”
Trong tay bà Hứa cầm cây gậy gỗ hung hăng gõ xuống nền toàn là bùn đất đỏ, phát ra một âm thanh chói tai.
Trương Thuý Cầm nhìn thấy có người tới thì lập tức không kêu gào nữa, chạy lại phía bà nói: “Mẹ à, mẹ tới đúng lúc lắm, đứa cháu gái này còn chưa chịu dậy ra khỏi giường.
Con có lòng đi kêu nó dậy, kết quả là bị nó oán trách.
Đã thế nó còn nói Lỗi Tử và Hồng Hồng cháu của mẹ đi vào trong thành chiếm mất vị trí của nó.
Mẹ à, đây chẳng phải là đang trách móc mẹ hay sao?”
Ở trong nhà họ Hứa thì con gái sẽ không có địa vị gì.
Mấy đứa cháu gái vừa ra đời thì bà Hứa liền đặt nhũ danh cho bọn họ.
Đứa cháu lớn là Hứa Hồng, Hứa Nam Nam là cháu thứ hai, sau đó là Hứa Mai, Hứa Tiểu Mãn là đứa cháu thứ tư, cuối cùng là Hứa Linh.
Nhà họ Hứa có năm đứa cháu gái, nhưng trong đó có ba đứa là do cha mẹ Hứa Nam Nam sinh ra, bởi vậy hai người bọn họ vẫn luôn bị những người còn lại trong nhà coi thường.
Thường ngày nguyên chủ rất là nghe lời, nhưng cho dù có như thế nào thì bà Hứa cũng không thấy thuận mắt, hiện tại khi nghe được rằng đứa cháu gái thứ hai lại không lo bắt đầu đi làm việc, thế mà còn ở đây oán trách quyết định của bà là sai lầm.
Bỗng chốc dường như sắc mặt của bà Hứa lập tức trở nên khó coi và có chút dữ tợn.
“Sao hả? Mày còn dám oán trách bà cơ à? Mày cũng không nghĩ tới việc bản thân mình dựa vào cái gì mà đòi lên thành phố hưởng phúc, còn những đứa còn lại phải mỗi ngày sống ở trong nông thôn khổ cực này ư? Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy chứ hả?”
Bà Hứa một bên chửi mắng, một bên không ngừng gõ cây gậy xuống mặt đất, thần sắc vô cùng dữ tợn, thoạt nhìn trông đáng sợ biết bao nhiêu.
Những người khác trong gia đình họ Hứa đều đứng ở bên cạnh cười hả hê, bộ dáng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, không hề có người nào tới khuyên ngăn, mà cũng không ai muốn tới khuyên làm gì.
Nghe thấy bà Hứa buông lời quở trách, trong lòng Hứa Nam Nam chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là thấy nguyên chủ thật đáng thương.
Từ năm mười hai tuổi nguyên chủ đã bắt đầu phải xuống ruộng làm việc, trong khi đó hai người bọn Hứa Hồng và Hứa Mai lại được ở trong thành ăn uống no đủ, đã thế còn được cho đi học.
Đến cuối cùng mấy người này còn quay sang trách cô thật tàn nhẫn ư?
Tuy rằng Hứa Nam Nam không có tính tình nhẫn nhịn như nguyên chủ, nhưng cô thừa biết rằng ngay lúc này cho dù có phản kháng thì cũng vô dụng mà thôi.
Hiện tại cô còn nhỏ tuổi, không có cách nào tách ra ở riêng rồi tự lập hộ khẩu được.
Người trong thôn chắc chắn sẽ không đồng ý, càng đừng nói tới việc rời khỏi nhà họ Hứa.
Bởi vì ở thời đại này ngay cả việc vào trong thành họp chợ cũng cần phải có thư giới thiệu thì mới đi được.
Nếu như không có hộ khẩu trong thành phố thì không thể vào thành sống và sinh hoạt.
Hứa Nam Nam đành dứt khoát coi như không nghe thấy gì cả, chỉ lặng lẽ đứng ở cửa nhìn trời nhìn đất.