Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 26: Tính toán 2

Chương 26: Tính toán 2




Gần năm giờ là lúc mà nhà họ Hứa bên này ăn cơm, Hứa Nặc nhìn thấy thức ăn trên bàn thì trong lòng không nói gì. Tuy nói là một bàn đồ ăn, nhưng căn bản toàn là đồ ăn chay, một đĩa rau cải trắng, một bát canh củ cải, một bát tương khoai tây, duy nhất một món mặn là trứng gà tráng, còn lại là thịt heo hầm miến và gà hầm nấm mà nhà cô mang tới.

Này thật là....

Cô vừa thấy bên cạnh món chính, ngoại trừ một chậu bánh chẻo cô mang tới, còn có khoai lang, bánh ngô hình tổ chim.

Nhìn ông Hứa còn nhiệt tình tiếp đón họ ăn cơm, trong chốc lát bốn người Tống Úc Hòa và Hứa Ái Quốc, Đường Tuyết, Hứa Nặc không biết nói gì, ngay cả anh trai cầm cái thìa ngây ngốc nhìn trên bàn.

Chỉ là rất thái quá.

Mấy năm trước hoàn cảnh đúng thật là không tốt, nhưng đất đai năm nay thu hoạch không tồi, trong đội cũng nuôi heo, sau khi giao nhiệm vụ mỗi nhà đều được phân thịt heo. Nhà họ Hứa chỉ có một mình Tống Úc Hòa kiếm được điểm công nên thịt heo được chia không nhiều lắm, nhưng bởi vì bà ấy là thành viên phụ trách chăn nuôi heo, cho nên năm nay chia một cân thịt thêm hai cân xương. Mà nhà họ Hứa bên này có nhiều người kiếm được điểm công, ngoại trừ Hứa Quang Tôn còn nhỏ vẫn là cục cưng, những người khác đều đã đi kiếm điểm công, Hứa Chiêu Đệ, Hứa Đái Đệ nhỏ nhất nhưng hai người cộng lại một ngày cũng có sáu điểm công. Điểm công nhiều thì thịt cũng được chia nhiều, nhà họ Hứa cũng được chia hơn hai cân thịt, nhưng mà hiển nhiên hơn hai cân thịt này ngay cả vụn cũng không xuất hiện trên bàn cơm.

Càng đừng nói hôm nay lúc tới đây họ còn mang theo thịt và lương thực tinh chế lại đây.

Cứ như vậy đồ ăn vừa lên bàn thì người của phòng lớn nhà họ Hứa bên kia vung đũa như bay, đũa mỗi người đều hướng đến ba món mặn trên bàn. Hứa Nặc còn không phản ứng lại, thịt heo hầm miến và gà hầm nấm cũng đã thấy đáy, ngay cả canh ở dưới đáy bát cũng bị dì cả lấy chấm bánh ngô tổ chim ăn.

Hứa Nặc: "..."

Thật không dám giấu, sống ba đời, cô lần đầu gặp trường hợp này. Trước kia, mặc dù ở thời điểm mạt thế thiếu thốn vật tư, nhưng thiếu đều là người khác chứ không phải cô. Hơn nữa đừng tưởng rằng mạt thế không có giai cấp, phân chia giai cấp thời mạt thế so với bình thường còn nghiêm trọng hơn. Cô tuy chỉ là dị năng giả hệ mộc không có sức chiến đấu, nhưng dị năng hệ mộc của cô rất mạnh mẽ, là chủ lực sinh sôi của thực vật, một người liền gánh vác một phần tư thực vật cung cấp cho căn cứ cô, chứ đừng nói cô còn quyên góp nhiều vật tư như vậy.

Người ở tầng lớp cao, rất ít khi ngồi cùng bàn cơm với những người tầng lớp thấp phải đau khổ giãy giụa mới có thể sống sót, ít nhất Hứa Nặc chưa từng, cô bình thường đều ăn cơm ở nhà mình, lâu lâu cũng sẽ ăn cùng người nhà, nhưng mà loại người đàng hoàng sẽ không làm ra hành vi cướp thức ăn.

Lúc này cô có chút há hốc, cũng há hốc như vậy còn có anh nhỏ, may mắn mẹ và ba cô cố gắng, lúc ông Hứa nói ăn cơm liền nhanh chóng gắp cho họ hai cái bánh chẻo để ăn, còn nháy mắt với họ.

Hứa Nặc hiểu được, đây là cho họ lót dạ.

Gần ăn xong ba món mặn và sủi cảo, người nhà anh cả nhà họ Hứa mới rảnh rỗi để trò chuyện. Sắc mặt ông Hứa có chút cứng ngắc, Hứa Nặc cảm thấy được ông ấy cho rằng bác cả và họ tranh đoạt như vậy rất mất mặt. Ông ấy và Hứa Nặc đời trước không khác nhau lắm, đều cảm thấy mình là người có sĩ diện, không làm ra loại chuyện mất giá như vậy, đặc biệt còn trước mặt Tống Úc Hòa, điều này làm ông ấy cảm thấy mất mặt vô cùng.

Khuôn mặt ngăm đen thô ráp của ông Hứa có chút xấu hổ, nhẹ giọng mắng nhà bác cả: "Thời nào rồi mà còn giành giật, cũng không phải không có đồ ăn, quá tệ."

Ông ấy còn chưa nói xong, Vương Đại Nữu đã mất hứng, bà ta liếc xéo đám người Hứa Nặc, miệng nói đầy chua xót: "Cha, cha nói như vậy không đúng. Chúng ta không có điều kiện tốt như nhà cậu hai thường xuyên ăn thịt, nếu chúng ta cũng có điều kiện tốt như nhà chú hai, con mỗi ngày đều được ăn thịt, sao có thể để ý đến ba quả dưa hai quả táo này."

Bởi vì Hứa Kiến Quốc chưa bao giờ thừa nhận Đồng Tử Viễn là em trai mình, cho nên cả nhà họ đều gọi Hứa Ái Quốc là chú hai, cũng là anh thứ hai. Đương nhiên, Đồng Tử Viễn cũng không xem Hứa Kiến Quốc là anh cả, qua lại với nhà họ Hứa cũng chỉ qua lại với Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang thôi, cũng chỉ hiếu thuận với Tống Úc Hòa, đối với Hứa Kiến Quốc không xem mình là em trai, Đồng Tử Viễn càng mong như vậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch