“Ăn no rồi thì ra ngoài chơi đi, bà chuẩn bị đồ ăn vặt cho các cháu đó có nhìn thấy chưa, cầm đi tìm Tiểu Ngang, các cháu sáng mang một túi, chiều mang một túi.”
Hứa Nặc ngồi xổm bên cạnh người bà gật đầu.
Vì hôm nay ăn sinh nhật của cô và anh trai, cho nên bà phá lệ hào phóng về đồ ăn vặt, một túi vải to cỡ một đôi bàn tay của người lớn, bên trong đựng kẹo, bánh quy, sô cô la, hoa quả khô, chà bông, đậu phộng. Bánh quy, chà bông và hoa quả khô được gói trong giấy thấm dầu để không bị dính vào những thứ khác, cũng không làm dơ túi vải.
Hai cái túi vải nhỏ mũm mĩm đặt trên giường đất, Hứa Nặc vừa ngủ dậy đã thấy rồi, nếu cô không nhanh tay tóm lấy anh trai, anh trai đã muốn lấy kẹo bên trong ra rồi nhét vào miệng.
Lúc đó bọn họ thậm chí còn chưa đánh răng!
Lúc này trọng điểm chú ý của anh trai hiển nhiên khác hẳn, chỉ thấy cậu bé cau này nhìn con gà đang được vặt lông trong tay Tống Úc Hòa: “Bà ơi, gà nay ăn kiểu gì thế.”
Chưa kịp đợi anh trai trả lời, Tống Úc Hòa lại nói: “Bộ răng nhỏ của cháu với em gái cháu thì còn có thể ăn thế nào nữa? Hầm với nấm, lát nữa trực tiếp hầm đến trưa, thế nào cũng có thể hầm nhừ.”
Hứa Nặc: “...”
Cô không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm mấy chiếc răng gạo kê của mình, cô cảm thấy như này là được rồi. Vì vậy cô nhỏ giọng biện giải cho mình và anh trai: “Bà ơi, gà hầm khoai tây cũng thơm ngon.”
“Khoai tây đã trồng rồi, muốn ăn thì đợi thu hoạch rồi đào ra, đến lúc đó cháu muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Khoai tây là món ăn chống đói, ăn chưa đủ nhiều thì đã chán ngấy rồi, dù cho bà là một bà già có thể ăn khổ cũng đã không đủ kiên nhẫn bữa nào cũng ăn khoai tây khoai lang, huống chi là đứa cháu gái mỏng manh kén ăn chứ. Còn món gà hầm khoai tây, sau khi hầm thì khoai tây rất ngon, còn thịt gà không còn tươi nữa, đến lúc đó cháu trai cháu gái bà nhất định lại gặm khoai tây.
“Ồ.” Hứa Nặc đáng thương kêu lên một tiếng, có điều cô nhanh chóng ném món gà hầm khoai tây qua một bên, dù sao bà của cô tay nghề cao nấu món nào cũng giỏi, gà hầm nấm cũng rất ngon.
Anh trai cũng không có ý kiến gì với món gà hầm nấm, cậu bé nắm tay Hứa Nặc vẫy tay chào tạm biệt Tống Úc Hòa, hai anh em đội mũ nhỏ xách theo túi vải nhỏ đi tìm Hàn Ngang chơi.
Khi họ đến nhà họ Hàn, Hàn Ngang đã sớm đợi bọn họ trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh cửa, khi thấy bọn họ đến lập tức đứng dậy chạy về phía họ. Sau đó cậu lại vòng trở lại đặt cái giỏ tre trên lưng, lúc này mới tiếp tục xông tới giữ chặt tay kia của Hứa Nặc.
“Đi, đi chơi.”
Chơi là chính, mang theo giỏ tre chỉ để phòng lỡ như khi thấy có rau rừng, quả dại thì tiện mang về, mặc kệ đem về cho trong nhà mình ăn hay là phơi khô cất trữ đều được.
Ba bé con hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trên đường ở nông thôn, lúc này ngoài đồng có rất nhiều người làm việc, trên đường cũng có trẻ con lớn nhỏ truy đuổi nô đùa, quả thực là cảnh sắc sức sống tràn trề.
“Ấy, hôm nay Tiểu Ngang Tiểu Thừa và Nặc Nặc cũng ra chơi à, hôm nay Nặc Nặc và Tiểu Thừa sao lại ăn mặc đẹp thế?” Phía ruộng có một người phụ nữ quen biết lớn tiếng hỏi.
Nghe được khen mặc đẹp, anh trai lập tức quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, cậu bé cười rộ lên: “Sinh nhật cháu với em gái.”
“Thì ra là sinh nhật à, thảo nào mặc đẹp như vậy, bà của cháu ở nhà làm nhiều món ngon lắm nhỉ.” Một người phụ nữ khác nghe vậy xen vào.
Lời này anh trai biết nên đáp thế nào, cậu bé sẽ không nói với người khác hôm nay trong nhà ăn gà hầm nấm đâu, bà, em gái, cha mẹ của cậu bé đều nói, nếu có người hỏi trong nhà ăn gì thì không cần phải nói cho người khác nhà mình ăn thịt ăn trứng, bởi vì nếu như cậu bé nói vậy đến lúc đó người khác sẽ đến nhà bọn họ cướp đi thứ tốt. Nghĩ đến thịt khô, bánh quy, kẹo trong nhà, Hứa Thừa gắt gao ngậm chặt miệng không thể để mình lọt ra lời nào.
Hứa Nặc thấy anh trai không nói lời nào liền biết anh trai không buồn phản ứng với mấy người dò la tin tức này, cô cười với người phụ nữ hỏi chuyện: “Ăn trứng.”
Nghe nói chỉ ăn trứng gà, những người vểnh tai lên để nghe ngóng có những biểu tình khác nhau. Có người nghĩ rằng đó chỉ là sinh nhật của một đứa nhỏ mà thôi, vừa may quần áo mới vừa ăn trứng gà, cũng chỉ có ông hai nhà họ Hứa xa hoa thương con mới không tiếc, hiện tại các hộ nông dân quanh năm suốt tháng ngoài vài điểm công ra thì đều dựa vào trứng gà đổi ít tiền, có mấy ai cam lòng lấy trứng gà cho cô gái nhỏ ăn đâu. Cũng có người cảm thấy nhà họ Hứa nói thương con mà cũng chỉ có như vậy, bọn họ cho rằng sẽ giết gà mua thịt, không ngờ cho ăn quả trứng gà là đẩy đi chỗ khác rồi.
“Bé Nặc, nghe nói hôm qua mẹ cháu tan tầm còn về mà, không mang thịt về cho các cháu mừng sinh nhật à?”