Mẹ Lưu đang chuẩn bị cùng người nhà ăn cơm thì lại nhìn thấy con gái đi vào trong nhà.
Anh em nhà họ lưu và chị em dâu đều nhìn cô em nhà mình.
Chị dâu cả Lưu và chị dâu hai Lưu lại trầm mặt.
“Mẹ, con đói rồi.” Lưu Mai ngồi vào bàn.
“Cái này… Không biết con về nên mẹ cũng không nấu phần cho con."
Lượng ăn hàng ngày được định lượng dựa theo số người, nếu không sao nấu đến cuối tháng phát lương được?
Lưu Mai: "..."
Chị dâu cả Lưu cầm đũa nói: "Không về nhà họ Tô à, sao lại quay về rồi?"
"Đây là nhà của tôi, tôi không về được sao? Tôi chỉ muốn trở về sống vài ngày thì sao?"
Lưu Mai bĩu môi, dù sao hôm qua cũng lật mặt rồi, cô ta không cần cho anh chị dâu mặt mũi nữa.
Nghe ngữ khí này của Lưu Mai, chị dâu cả Lưu nghiến răng nghiến lợi: “Sao rồi, cô lấy tôi để trút giận à. Đây là nhà họ Lưu, một cô nương gả đi như cô còn không biết xấu hổ mà trở về. Gây sự với nhà người ta, bây giờ còn ỷ i không đi? Nói ra ngoài không sợ thành chuyện cười à.”
Trước đó bị nhà họ Tô đuổi đi, hiện tại lại bị nhà mẹ đẻ đuổi, Lưu Mai bật khóc: “Mẹ, mẹ nói đi, con không thể về sao? Con không muốn về nhà lão Tô, con muốn ở bên này. Nhà lão Tô ức hiếp người quá đáng, bảo con giao tiền sinh hoạt rồi còn muốn con làm việc nhà!”
Chị dâu hai Lưu nói: “Tôi và chị cả không phải mỗi tháng đều giao tiền sinh hoạt sao, việc trong nhà không phải là bọn tôi làm sao? Cô vì chút chuyện này mà không về nhà chồng, thế chẳng phải tôi và chị dâu cả nên quay về nhà mẹ đẻ trốn hả?”
“Mai Tử, bảo con quay về thì về đi, con nói nhiều như vậy làm gì?” Cha Lưu vốn không quan tâm mọi chuyện đột nhiên vỗ bàn nói.
Con gái như thế nào ông ta không quản, nhưng không thể làm hư con dâu ở nhà. Ông chỉ có hai đứa con dâu, nếu muốn học theo con gái thì nhà lão Lưu còn không phải loạn hết cả lên sao.
“Cha…” Lưu Mai nhìn cha Lưu.
Cha Lưu mặc kệ cô ta, đứng dậy đi tìm cái chổi: "Mày không về đúng không? Có con gái nhà ai gả đi còn về nhà không? Nhà lão Lưu tao không ném nổi cái mặt này, mày mau về đi!”
Chị dâu cả Lưu thêm mắm dặm muối nói: “Tôi có nghe nói bên nhà lão Tô nói, hoặc là đi về hoặc là ly hôn.”
“Cút về đi, lập tức quay về cho tao!” Cha Lưu chuẩn bị tư thế đánh.
Lưu Mai sợ hãi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Người trong sân nghe tiếng động đều chạy ra xem, nhìn Lưu Mai chỉ trỏ vài câu rồi vào nhà.
Chuyện của nhà lão Lưu này được lan truyền đi. Nghe nói còn tới đồn công an đó, đều là cô con gái kia náo loạn. Gả cho người ta rồi còn không an phận, xúi giục nhà mẹ đẻ đi náo loạn nhà chồng. May mà nhà mình không tìm phải cô con dâu thế này.
Thấy những người trong sân nhìn trộm mình, lại nhìn người nhà đang ở trong nhà ăn cơm, Lưu Mai nhất thời khóc lóc chạy đi.
“Sao số tôi khổ thế này cơ chứ.”
Buổi chiều tan làm, Tô Du dẫn theo hai đứa em cùng đi báo danh.
Kể từ khi bị bà Lưu tập kích bất ngờ, cô cảm thấy cho dù bản thân có chuyện gì hay không thì cũng nên dẫn theo hai vệ sĩ. Dù sao lần trước gặp phải là bà già kia, nhỡ đâu bây giờ gặp phải một người đàn ông cường tráng, cô thật sự có khả năng chịu thiệt đó.
Tô Đại Chí nói: “Chị, chị tới trường học làm gì vậy?”
Tô Tiểu Chí khó khăn lắm mới đồng tình với anh ta: “Đúng vậy, đi học không tốt chút nào đâu.”
Tô Du nhìn trời: “Đây là mơ ước nhiều năm của chị, lúc đầu sau khi cha mẹ đi, bởi vì phải chăm sóc cho các em nên chị không thể không rời khỏi trường học, đây là tiếc nuối cả đời chị. Bây giờ các em đều trưởng thành rồi, cuối cùng chị cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình…”
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí áy náy cúi đầu.
Nợ chị nhiều quá.
Người phụ trách đăng ký là một đồng chí nữ trung niên. Nhìn Tô Du từ trên xuống dưới một hồi: "Em đăng ký học chuyên ngành kế toán à?"
Tô Du gật đầu liên tục. Ở kiếp trước, cô đã thi chứng chỉ kế toán.
Đồng chí nữ kiểm tra đơn đăng ký, sau khi nhìn thấy con dấu chính thức của nhà máy dệt ở trên, bắt đầu làm thủ tục cho cô, còn không quên nói: "Nhà máy của các người cũng quá tùy tiện, các chỗ này nên để dành cho mấy đứa trẻ mười mấy tuổi. Không phải là tôi có thành kiến mà, thực tế là bởi vì kiểu học tập này, người càng nhỏ tuổi càng tốt. Tuổi em đã như này học tập sẽ khó khăn, hơn nữa còn học kế toán.”
Tô Du thở dài nói: "Em biết, trong xưởng là suy nghĩ cho em. Em là người chịu tác động của xã hội cũ, xã hội cũ khiến cho em không thể không từ bỏ cơ hội học tập, trễ nãi nhiều năm như vậy. Bây giờ xã hội mới cho chúng em cơ hội, cho nên trong xưởng cũng đồng ý cho em một cơ hội. Em cảm ơn tổ quốc, cảm ơn đảng, cảm ơn xã hội, cảm ơn tổ chức.”