Thật ra cô đã dành ra rất nhiều thời gian để lướt qua một lượt ký ức của nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Nhưng cũng chỉ biết những chuyện khá khắc sâu trong ký ức của nguyên chủ, còn mấy chuyện nhỏ thì không biết.
Có thím nói: Có lẽ tuyết vẫn giống như năm trước, cuối tháng sẽ đến.
Sở Thấm ghi nhớ, củi khô vô cùng cấp bách.
Có thím nói: Gần đây nhà Phượng Lệ cũng xui xẻo. Mấy ngày trước gà trong nhà bị người ta bắt trộm. Hôm qua con trai cả đưa cô gái đi xem mắt về, trên đường bất cẩn giẫm xuống sông trẹo chân. Hôm nay con gái lớn lại sốt cao.
Sở Thấm ghi nhớ, trong thôn có người bắt trộm gà.
Còn có thím nói: Haiz! Biết chữ thì tốt rồi. Em trai chồng của Nhân Tâm đã gia nhập đội vận tải trong huyện. Mặc dù là thực tập, nhưng chỉ có thực tập trước mới có thể chuyển sang chính thức. Ra sức làm việc bốn năm năm, rồi tặng thêm ít đồ... chuyển sang chính thức chỉ là chuyện sớm muộn. Người ta biết chữ mới biết đội vận tải trong huyện tuyển công nhân. Đợi đến khi mấy người mù chữ như chúng ta biết được chuyện này thì người ta đã tuyển xong từ lâu rồi.
Sở Thấm ghi nhớ, tuyển công nhân...
Đợi đã, tuyển công nhân?
Cô lại vểnh tai lên nghe.
“Con người mà, làm gì không có lòng ích kỷ.” Nghĩa bóng là mặc dù Nhân Tâm sẽ thông báo tin tức cho mọi người trong thôn, nhưng chắc chắn thông tin quan trọng sẽ giữ lại cho người nhà mình trước.
“Đội vận tải nổi tiếng lắm, nghe nói vừa gia nhập một tháng đã được hai mươi tám đồng.”
“Đúng đó, mấy người chạy đường dài lén kiếm được không ít khoản thu nhập thêm, tiền lương cũng dày lắm.”
Quả thật các thím đã tiết lộ rất nhiều thông tin mà Sở Thấm không hiểu rõ.
Sở Thấm vô cùng ngạc nhiên.
Cô chợt có suy nghĩ, đương nhiên không phải là gia nhập đội vận tải. Cô vẫn biết tự lượng sức, chắc chắn mình không thể vào được.
Nhưng mà... Cô đè nén suy nghĩ xuống đáy lòng, quyết định nghe ngóng thêm đã.
Không vội, không được vội.
Ánh nắng ban mai trải rộng trên sườn núi, xe lừa băng qua đồi chè núi rừng, đi qua rừng trúc, rồi lại vượt qua mấy ngọn núi, cuối cùng cũng đến nơi – xã Đông Hồ.
Lúc này, chợ phiên xã Đông Hồ đã mở. Người dân trong tám thôn mười dặm đều tụ tập về đây, chật kín lối đi phố xá nhộn nhịp.
“Dừng lại...”
Ông đánh xe quất roi xuống đất, xe lừa dừng lại ở giao lộ cùng một chỗ với xe lừa của mấy thôn khác.
“Nhớ đuổi kịp chuyến đó.” Thím Sở lại nhấn mạnh căn dặn: “Nếu không đuổi kịp thì ngồi xe của thôn Tịnh Thủy, đến lúc đó thím sẽ bảo cậu cháu đến đón cháu về. Còn không được nữa thì đi tới nhà dì cháu, chứ đừng ngơ ngác một mình đi trên đường, kẻo bị người ta bắt đi mất.”
Sở Thấm: “Thím cứ yên tâm, cháu nhớ rồi mà.”
“Được.” Dứt lời, thím Sở rời đi.
Sở Thấm đứng tại chỗ nhìn đông nhìn tây. Mấy giây sau, cô trợn tròn mắt, không thể kìm nén nụ cười được nữa.
Mới mẻ quá! Mọi thứ đều quá mới mẻ.
Chợ phiên lớn không nhỉ?
Lớn. Từ giao lộ đi vào, lần lượt có thể nhìn thấy hàng quán nhỏ ở bên đường.
Có người bán chén bát do nhà mình nung, đồ tre trúc do nhà mình đan, thậm chí còn bán cả hoa quả phơi khô.
Sở Thấm biết, có những nơi vật tư mà quốc gia đã thu mua thống nhất thì không được buôn bán tư nhân. Cô biết được điều này từ tờ báo do Nhân Tâm dán.
Quốc gia này chưa được xem là giàu có, mà chỉ đang ở giai đoạn mới cất bước, cô cũng vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ bọn họ vẫn có thể mua bán tại đây, có thể thấy nơi này lơ là đến nhường nào.
Nhưng dù là vậy, trên sạp hàng vẫn không có những vật tư như gạo, bột mì, vải vóc và bông vải. Nhà mình còn chẳng có dư thì lấy đâu ra mà bán.
Kể cả muối, đường, trước mắt chỉ có xã cung ứng mới có hai thứ này. Trái lại có những nhà tự ủ nước tương và giấm chua.
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi mua một ít.
Hết cách rồi, kể từ khi cô xuyên không đến đây thì rất thèm ăn, nhất là khi hiểu rõ các món ngon trong ký ức của nguyên chủ.
Cô quyết định rồi, đời này dù chết cũng phải chết no.