"Phải đào ở vị trí này thì dê rừng mới có khả năng giẫm vào nhiều nhất." Cô nói.
Kích thước hố cũng quan trọng, dùng cái gì để che đậy hố cũng rất quan trọng.
Mất nửa tiếng để đào xong ba cái hố, Sở Thấm mệt chảy mồ hôi. Thế nhưng như thế đã không tệ rồi, nếu là cô vừa mới xuyên tới, thậm chí cô phải mất hai ba tiếng mới có thể đào xong.
Xử lý xong xuôi, Sở Thấm chuẩn bị xuống núi, cô lại nhặt thêm mấy tảng đá ở bên đường.
Khi trở lại căn nhà bên sườn núi, thím Hoàng ở chân núi bên kia hét về phía cô: "Em gái Sở à, thím cháu đến nói có việc tìm cháu! Nhờ thím chuyển lời cho cháu, cháu trở về thì nhanh chóng đi tìm bà ấy."
Sở Thấm nghi hoặc đáp: "Vâng!"
Thím Hoàng đang ung dung nằm trên xích đu phơi nắng, bà ấy lại nói thêm: "Bà ấy bảo cháu nhanh chút, nói bán bông gì đó."
Sở Thấm giật mình.
Đúng rồi, Sở Thấm cứ cảm thấy mình quên cái gì, thì ra là quên chuyện bông. Ngoại trừ bông, ngày mai cô còn phải đến nhà thím Tú Hoa để đổi gà!
Cô vội vàng để balo vào trong nhà, khi chạy đến cửa lại quay lại, mở bao tải ra, lấy một con thỏ ra.
Sở Thấm đã học được cách sinh tồn, ở niên đại này thì phải qua lại thân thiết với họ hàng.
Sở Thấm không thể trực tiếp mang thỏ theo, cô lại lấy một cái bao tải nhỏ ra để cho vào, khóa cửa cẩn thận rồi mới đi đến nhà chú nhỏ Sở.
"Ôi cuối cùng cháu cũng đến rồi, sáng nay cháu chạy đi đâu vậy, thím đến mà không thấy cháu đâu." Thím Sở nói: "May là người trong nhà, nếu không thì sẽ không chờ được cháu."
Người trong nhà nào?
Sở Thấm đang định giải thích thì thấy có một người đi từ trong nhà chú nhỏ Sở ra, nguyên chủ quen biết người này, là chị họ của thím Sở, họ Tạ.
"Ôi, cháu đã lớn vậy sao. Gái mười tám đúng là thay đổi rất nhiều, gặp ở ngoài chắc dì cũng không nhận ra." Bà ấy cười cười, thân thiết bóc hạt dưa đưa cho Sở Thấm.
Bà ấy nói tiếp: "Cháu muốn bông đúng không, hôm qua thím cháu gọi điện cho dì nhân tiện nói cháu cần bông, nói cháu tốt thế này tốt thế kia. Thế nhưng dì chỉ thừa năm cân, còn là bông thô, chất lượng cũng kém một chút, cháu phải tự xử lý."
Sở Thấm vui vẻ: "Cảm ơn dì, năm cân cũng tốt lắm rồi, cháu có thể xử lý được."
Vừa dứt lời, thím Sở bỗng kêu a một tiếng, bà ấy chỉ vào bao tải trên tay Sở Thấm: "Cái gì đây, sao nó lại động đậy?"
"Là thỏ hoang, cháu vừa bắt trên núi." Cô nói.
Sở Thấm không muốn giải thích nhiều, cô đưa cho thím Sở: "Cháu bắt được ba con, cho chú thím một con."
Nói xong, cô nhìn bác Tạ kia bằng ánh mắt mong chờ.
"Ba con à." Thím Sở vốn định từ chối, nhưng nghe được ba con thì không từ chối nữa.
Bác Tạ đưa bông cho Sở Thấm, cô hỏi: "Chỗ này bao nhiêu tiền vậy?"
Bà ấy vui vẻ nói: "Đều là người nhà lấy cháu ba tệ, thím cháu ứng tiền trước cho cháu, rồi lúc nào cháu trả tiền cho thím cháu."
Bà ấy vốn đi ngang qua nơi này, nếu Sở Thấm còn không đến thì bà ấy sẽ đi. Bà ấy đợi mãi mà không thấy người nên em họ nhà mình đã ứng tiền trước.
Sở Thấm lập tức đưa tiền cho thím Sở.
Giá này quá lời hời, trong trí nhớ của nguyên chủ năm 54 đã thống nhất thu mua, tư nhân rất khó mua được, chỉ có nhà mình trồng bông mới lén lút bán ra.
Hai năm nay mùa màng không tốt, xã cung ứng bán một đồng sáu mao tám một cân.
Có mấy cân bông này, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể làm áo bông cho mình, còn bỏ thêm bông vào gối đầu.
Trời mới biết, cô vẫn đang ngủ bằng gối đầu lót rơm rạ đó!