Vương Hữu Quý ngoẹo cổ: "Tôi rước cô ta về làm dâu, sinh ra là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia chúng tôi, cho dù tôi có đánh chết cô ta, người khác cũng không thể nói gì hết!"
Chu Tú Hồng tức giận mặt đỏ bừng: "Anh nếu như anh dám đánh chết người, vậy thì anh phải đền mạng đó."
Dáng vẻ Vương Hữu Quý vô lại: "Vậy bà báo công an lại đây bắt tôi đi."
Nguyễn Dao: Tên cứng đầu cứng cổ.
Cô hận không thể đi lên đã cho hắn vài phát, đàn ông bạo lực gia đình đều nên chết đi.
Mã Xuân Hoa khóc lớn, đang lau nước mắt thì đột nhiên ánh mắt đối diện với Nguyễn Dao.
Cô ấy ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
Nguyễn Dao khẳng định cô ấy nhớ tới những lời nói của mình trước kia, nhưng cô cũng biết, Mã Xuân Hoa chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Nguyễn Dao đoán không sai, lần này Mã Xuân Hoa thiếu chút nữa bị đánh chết, nhưng vẫn không muốn ly hôn.
Cô cảm thấy rằng có trách thì chỉ có thể trách số mệnh của mình không tốt.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Lâm Thu Cúc đứng ở trong đám người kia.
Bên cạnh Lâm Thu Cúc là một bác gái, trông rất giống cô, vẻ mặt bác gái nghiêm túc, khuyên bảo Lâm Thu Cúc như một con chim cút.
Nguyễn Dao im lặng đi qua, sau đó chợt nghe thấy bác gái hỏi-
"Trong bụng con vẫn không có tin tức gì sao?"
Mặt Lâm Thu Cúc trắng bệch, lắc đầu.
Bác gái đánh cô một cái: "Sao bụng của con lại không biết cố gắng đến như vậy? Năm đó mẹ một lúc sinh ra bảy đứa con, hai chị của con cũng rất biết sinh con, còn con thì vô dụng!"
Lâm Thu Cúc không dám phản kháng, càng cúi gầm mặt hơn.
"Người phụ nữ ở đội sản xuất bên cạnh ba năm không sinh được con, uống thuốc của thầy lang kia, tháng này đã mang bầu, chốc nữa ta chuẩn bị vài vị thuốc cho con."
Đôi mắt Lâm Thu Cúc giống như một ao tù nước động ngay tức khắc phát ra ánh sáng: "Mẹ, mẹ nói thật sao?"
Bác gái bĩu môi: "Đương nhiên là thật, nhưng con cũng phải tự mình tranh đua, nếu vẫn không mang thai được, đừng nói mẹ không có mặt mũi gặp mẹ chồng con, đến lúc đó không chừng Nguyễn gia cũng sẽ đuổi con đi đó."
"Nếu thực sự bị đuổi, thà rằng con dứt khoát lấy dây thừng treo cổ chứ tuyệt đối đừng khiến nhà mẹ đẻ mất mặt!"
Thật sự là người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Rốt cuộc Nguyễn Dao không nghe nổi nữa, quay người bước nhanh mà rời đi.
Ôn Bảo Châu cũng vội vã đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Nguyễn Dao, cô tức giận sao?"
Nguyễn Dao: "Ừ."
Cô tức giận trước cục diện bất lực này, cũng tức giận với việc những người phụ nữ kia không chịu phản kháng lại số phận.
Nhưng cô biết, đây không phải lỗi của các cô ấy.
Là thời đại này đã giới hạn các cô, làm cho các cô không nghĩ tới việc phải phản kháng, lại càng không dám phản kháng.
Tình hình bạo lực gia đình của đội sản xuất còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.
Nguyễn Dao cảm thấy chặng đường gian nan này còn dài quá.
**
Sau bảy tám ngày làm việc, tất cả mọi người đen đi một tông.
Chỉ có Nguyễn Dao vẫn rất trắng, mỗi ngày ở dưới ánh nắng chói chang làm việc cũng không thể khiến cô bị rám nắng.
Thẩm Văn Thiến bị rám nắng thành than đen này ghen tị đến đỏ mắt.
Làm việc nhà nông rất mệt mỏi, Nguyễn Dao hiện tại eo đau lưng đau.
Đương nhiên là một chuyện, nếu cứ một mực làm việc sẽ không có biện pháp nào gây dựng sự nghiệp.
Phải nghĩa ra biện pháp thay đổi chức vụ của mình mới được.
"Cộc cộc cộc ——"
Đúng lúc này, trên đường cái đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Một người đàn ông cưỡi một con ngựa đen chạy tới, trên người mặc đồng phục của cục bưu chính.
"Triệu Hương Lan, có thư từ thủ đô gửi tới."
Triệu Hương Lan đang làm việc ngoài đồng, nghe thấy thế bà ta tức khắc như pháo trúc lao ra: "Là tôi, là tôi, tôi chính là Triệu Hương Lan."
Triệu Hương Lan cầm lấy bức thư, cười đến mức khóe miệng ngoác đến mang tai.
Có bức thư này, bà ta thực sự muốn xem Nguyễn Dao còn có thể tùy tiện như nào.
Người phát thư lại gọi rõ to: "Nguyễn Dao, ai là Nguyễn Dao? Có thư của Công an huyện Thái Minh gửi tới."
Triệu Hương Lan nghe vậy cũng không đoái hoài tới thư của mình nữa, vội vã tiến tới gần: "Anh mau đưa thư cho tôi! Nguyễn Dao là cháu gái của tôi, nhưng tại sao Cục Công an lại gửi thư cho cô ấy? Không phải là vì làm chuyện phạm pháp chứ?"
Nguyễn Dao đi tới, vỗ "Bốp" một cái lên tay Triệu Hương Lan: "Buổi sáng bác ăn phân ngựa sao? Sao lại nói chuyện thối như vậy."
Triệu Hương Lan cảm thấy mu bàn tay đau rát: “...”
Nguyễn Dao mặc kệ Triệu Hương Lan, xé phong thư ra lấy bức thư ra đọc.
Nhìn thấy nội dung bên trong bức thư, đôi mắt cô dần dần cong thành vành trăng khuyết.
Vừa rồi cô mới nghĩ đến việc đổi công tác của mình, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy