Hai mắt Nguyễn Dao ửng đỏ: "Lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng Hồ, tôi đã cảm thấy bác là một người vô cùng chân thành thiện lương, lúc ấy tôi nghĩ nếu có thể đến đội sản xuất của bác làm thanh niên tri thức chắc chắn sẽ giống như được trở về nhà. Không ngờ đội trưởng Hồ đối đãi với thanh niên tri thức chúng tôi giống như đối đãi với con gái ruột vậy, đến đội sản xuất Tây Câu làm thanh niên tri thức là quyết định đúng đắn nhất trong đời tôi."
Đội trưởng Hồ được khen đến mức lâng lâng, nếu ông ấy có một bộ râu thì lúc này chắc chắn râu đã vểnh lên rồi.
Nguyễn Dao tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: "Đúng rồi, đội trưởng Hồ, thật ra thì tôi vẫn còn một việc muốn nói."
Đại trưởng Hồ không chút suy nghĩ nói: "Chuyện gì, cô nói đi."
Nguyễn Dao: "Là chuyện về điểm thanh niên tri thức, theo tôi được biết, thanh niên tri thức của các đội sản xuất khác đều ở trong nhà xã viên, đội sản xuất Tây Câu chúng ta là đội sản xuất đầu tiên thành lập điểm thanh niên tri thức. Tôi thấy đội trưởng Hồ có thể viết chuyện này thành báo cáo rồi báo cho thư ký Trần."
Đội trưởng Hồ ngẩn ra, ngay lập tức tâm tư trở nên sinh động.
Đúng vậy, thành lập điểm thanh niên tri thức, vừa tiện quản lý thanh niên tri thức, vừa không phiền toái xã viên, báo cáo như vậy nộp lên chắc chắn lý lịch của ông lại có thể được thêm một điểm.
"Nhưng ý tưởng điểm thanh niên tri thức này là cô đưa ra, nếu tôi nộp lên thì chẳng phải là chiếm công lao của thanh niên tri thức Nguyễn sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Dao lập tức có cái nhìn mới về đội trưởng Hồ.
Trước đây cô cảm thấy đội trưởng Hồ không quản được bà lão trong nhà, gặp chuyện có thể giả chết thì lập tức giả chết, không phải là một người có trách nhiệm.
Bây giờ xem ra, dù đội trưởng Hồ không đủ quyết đoán, đầu óc cũng không tính là thông minh, nhưng nhân phẩm không tệ.
Vì vậy, cô cười nói: "Gì mà công lao của tôi chứ, tôi là thanh niên tri thức của đội sản xuất Tây Câu, đây là nhà của tôi, ý tưởng của tôi chính là ý tưởng của đội sản xuất, có thể cống hiến cho đội sản xuất đó là vinh dự của tôi."
Đội trưởng Hồ cười để lộ nếp nhăn ở khóe mắt: "Thanh niên tri thức các cô không giống thế, các cô được giáo dục, có ý thức cao. Vậy được, trở về tôi sẽ viết chuyện này thành báo cáo."
"Về chuyện cô được khen thưởng, cũng phải báo cáo với thư ký Trần, như vậy đi, ngày mai tôi và cô cùng đi đến công xã."
Nguyễn Dao nhếch môi: "Được."
Nếu đội trưởng Hồ không chủ động nhắc tới thì cô cũng sẽ tìm cách để đi theo.
Chỉ khi gặp thư ký Trần, cô mới có thể tiến thêm một bước để thực hiện kế hoạch của mình.
Buổi tối, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu.
Ôn Bảo Châu gặm bánh cao lương, vẫn không ngừng hỏi: "Nguyễn Dao, cô thật sự muốn chuyển đến Nguyễn gia kia sao? Tôi nghe nói gia đình kia cũng không dễ ở chung."
Đâu chỉ là không dễ ở chung, Triệu Hương Lan bá đạo cường thế, bốn đứa con trai hai thì có hai đứa lông bông, ham ăn lười làm. Cô ấy lo Nguyễn Dao qua đó ở sẽ phải chịu thiệt.
Nguyễn Dao chậm rãi nhấm nháp trứng vịt muối, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thương tâm bất đắc dĩ: "Cha mẹ tôi cũng đã viết thư tới đây rồi, tôi không muốn đi thì có ích gì?"
Nghe vậy, Ôn Bảo Châu càng nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.
Lúc trước ở ga xe lửa thủ đô cô ấy phát hiện, những thanh niên tri thức khác đều có cha mẹ thân thích tới đưa đón, chỉ có Nguyễn Dao là đến ga xe lửa một mình.
Lúc ấy cô cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, cha mẹ Nguyễn Dao giống như trứng ướp hỏng, bên ngoài thì tỏ vẻ quân tử nhưng lại âm thầm làm chuyện xấu.
Thẩm Văn Thiến hiểu khá rõ gia đình của Nguyễn Dao, lúc này nghe cô nói vậy thì hận rèn sắt không thành thép nói: "Lúc trước không phải là miệng lưỡi của cô rất sắc bén, rất biết móc mỉa người khác sao, sao vừa gặp chuyện của cha mẹ cô lại biến thành bộ dạng kinh hãi này rồi? Cô thật không có tiền đồ!"
Hồi đi học, cô ta không ưa bộ dạng mềm yếu của Nguyễn Dao đối với cha mẹ cô.
Bọn họ là phụ nữ của thời đại mới, sao có thể giống như quả hồng mềm bị người khác nhào nặn được, gặp phải bất công thì nên hăng hái phản kháng.
Nhưng khi đó dù cô ta có nói như thế nào thì Nguyễn Dao cũng không dám phản kháng cha mẹ mình. Khoảng thời gian này Nguyễn Dao như biến thành một người khác vậy, cô ta còn tưởng rằng cô không giống trước, không ngờ vẫn vô dụng như thế.
Nguyễn Dao liếc xéo cô ta: "Thư cô viết cho anh cô là tố cáo với anh ấy tôi không cho cô ăn sủi cảo đúng không?"