Nhưng dù sao lời cũng đã nói ra, lúc này ông ta cũng không dám phản bác, còn phải lớn tiếng vỗ tay khen ngợi, rất tích cực. Vì thế, trong phòng Vương Anh dần dần có thêm một chiếc chăn bông mới, mấy chậu men, lu, một chiếc gương trang điểm của mẹ cô, một miếng thịt xông khói, nửa túi bột ngô, hơn chục quả trứng và hai con gà…
Vương Anh sao có thể không cần, dù sao bây giờ mua đồ khó lắm, một lúc được nhiều đồ như vậy, sao có thể không cần cho được.
Không bao lâu đồ đạc đã được phân chia xong, bây giờ hai căn phòng phía đông của Vương Vĩnh Thuận đã loạn đến không thể nhìn, nhà cửa lộn xộn, một vật dụng đàng hoàng cũng không có. Cửa sổ đều vỡ, bình nước lẽ ra phải ở trong nhà bọn họ cũng bị đập vỡ, phòng bếp thậm chí còn không có lửa, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không có.
Điền Hữu Phúc giải quyết dứt khoát: “Nhà các người thiếu Vương Anh bao nhiêu công điểm thì bắt đầu trừ vào hết. À đúng rồi, các người tự xây phòng bếp đi, đã chia nhà rồi thì tự lo liệu lấy. Không có lý do gì phải ăn bám cô gái nhà người ta."
Lúc này Vương Vĩnh Thuận làm sao dám nói không, ông ta vội gật đầu. Dù trong lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn tự an ủi mình, tuy bây giờ Vương Anh có hai căn phòng, nhưng khi Vương Anh kết hôn, tất cả những thứ này vẫn là của mình, Vương Anh cũng không thể mang hết đồ trong nhà gả đi được. Nếu nói cô sẽ kén rể à? Ha, sao Vương Anh có thể tự thành gia lập nghiệp được? Nếu hôm nay không có Điền Hữu Phúc, chắc cô cũng chỉ biết khóc thôi. Vương Vĩnh Thuận vội vàng tỏ thái độ: “Tam Nha, cháu yên tâm, dù chúng ta đã chia nhà nhưng sau này nhà bác vẫn sẽ chăm sóc cháu, sẽ cố gắng cung cấp cho cho cháu tất cả những gì mà cháu muốn.”
Vương Anh thầm nói, tôi biết ông muốn gì, nhưng phải xem tôi có chịu cho ông hay không nữa.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, xung quanh có rất nhiều người giúp đỡ cô, Vương Anh biết đây là thời cơ tốt để tạo thiện cảm nên cô dứt khoát lấy mỡ heo và thịt xông khói ra phân phát cho mọi người.
“Các cô chú đều vất vả rồi!” Vương Anh ngại ngùng nói: “Cháu cũng không có gì nhiều, những thứ này coi như cảm ơn các cô các chú, nếu như các cô các chú không ngại thì hãy đến phòng bếp của cháu để cháu làm một ít thức ăn chiêu đãi mỗi người một phần.”
Dù sao cô cũng biết không nấu cơm, mấy thứ này giữ lại rất có thể sẽ bị Lý Xuân Quyên lấy đi, còn không bằng ăn hết sạch sẽ.
...
Nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên Vương Vĩnh Thuận không thể động tay động chân, kế toán còn là do Điền Hữu Phúc công bằng liêm chính đảm nhận. Đợi tính xong, mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Trong lòng Vương Vĩnh Thuận bực muốn chết, lại khó tránh khỏi sinh ra hy vọng xa vời. Vương Anh có nhiều đồ như vậy, cô có thể bảo vệ được hết sao? Sau khi đuổi những người này đi rồi, những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ trở lại là của ông ta. Không nói đâu khác chỉ nói nhiêu đó lương thực và thịt xông khói trong bếp thôi, Vương Anh có thể ăn hết sao?
Kết quả còn không đợi Vương Vĩnh Thuận phản ứng lại, Vương Anh đã trực tiếp đem cho người ta hết…
Vương Vĩnh Thuận đau lòng muốn khóc, thế mà còn phải giả vờ rộng lượng: “Tam Nha nói đúng, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, cũng làm phiền mọi người, đây là việc nên làm.”