Vương Linh Linh ngồi ở bàn, ăn không nhiệt tình lắm.
Kiếp trước được ăn quá nhiều thứ tốt, hơn nữa Từ Sương trước nay chưa từng để cái miệng của cô ta phải chịu thiệt, khiến cho cô ta bây giờ luôn kén cá chọn canh với những thứ cho vào miệng.
Trong món thịt gà bỏ quá nhiều rau, ăn vào khó tránh khỏi cảm giác nhạt nhẽo. Vương Linh Linh trong lòng ghét bỏ Lý Xuân Quyên không làm được một bàn tiệc ra hồn, chỉ có nửa con gà như vậy, một mình cô ta ăn thả cửa còn không đủ, có đến mức phải keo kiệt thế không? Đây rốt cuộc là là ăn thịt hay ăn rau chứ?
Đây là sinh nhật lần thứ 18 của cô ta cơ mà!
"Đúng rồi, Linh Linh, con qua nhà họ Từ có gặp Từ Sương không? Hôm nay là sinh nhật con mà nó cũng không có biểu hiện gì sao? ”
Lý Xuân Quyên đang gắp lia lịa mà vẫn có thể tranh thủ hỏi chuyện, không thể không làm cho người ta cảm thán sự lợi hại của bà ta.
Vương Linh Linh và cơm vào miệng, hời hợt trả lời: "Không... Mẹ anh ta cũng không có ở nhà.”
Lý Xuân Quyên buồn bực: "Vậy con đổi gà kiểu gì?”
Vương Linh Linh bực bội nói: "Gà treo ở ngoài xà nhà bà ấy, con cứ thế mà lấy thôi. Trời ạ, mẹ hỏi cái này để làm gì, dù sao con cũng để lại tiền rồi.”
Lý Xuân Quyên có chút tiếc nuối: "Thì chẳng phải là mẹ nghĩ nếu có Từ Sương ở đó chắc có lẽ con sẽ không phải bỏ tiền ra. Từ Sương này cũng thật là, sinh nhật con cũng không thấy nó tặng chút gì đó.”
Vương Linh Linh liên tưởng đến bộ dạng cứng đầu của Từ Sương đời trước, giận dỗi nói: "Anh ta bị chết não rồi!”
Lý Xuân Quyên cũng không nói gì nữa, Từ Sương có chết não đến đâu thì cũng là đầu bếp ăn cơm nhà nước, tốt hơn so với những người đàn ông tìm vợ trong đại đội nhiều.
Vương Vĩnh Thuận ho khan mấy tiếng: "Đừng nói chuyện này nữa, người trẻ tuổi quên cũng là điều bình thường. ”
Ông ta cũng không nông cạn như Lý Xuân Quyên, nhìn khắp cái công xã này, người như Từ Sương có đốt đèn lồng cũng khó tìm, chỉ tính đến chuyện nhà mình sau này có thể ăn uống thuận tiện một chút là ông ta đã rất hài lòng với Từ Sương rồi.
Bởi vì rất hài lòng với cuộc hôn nhân này nên Vương Vĩnh Thuận cũng bao dung với Vương Linh Linh rất nhiều.
Hai đứa con gái nhà ông ta, con gái lớn Vương Bình Bình đã gả lên trấn đã xem như gả được chỗ tốt, chỉ riêng lễ vật cũng nhận được một trăm đồng.
Vương Vĩnh Thuận âm thầm tính toán, Vương Linh Linh đã trong mười tám, tháng sau có thể đi đăng ký kết hôn với Từ Sương rồi. Với điều kiện của Từ Sương, đòi một trăm năm mươi đồng cũng không quá đáng.
Có tiền rồi, ông ta cũng có thể mua thêm chút đồ cho Diệu Tông.
Vương Vĩnh Thuận ông ta cũng không phải loại người chất phác chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhà ông ta chỉ có một đứa con trai bảo bối là Diệu Tông, ông ta muốn đưa nó vào thành phố, cho dù không được thì cũng phải lên thị trấn ăn cơm nhà nước..
Vương Anh từ khi ngồi xuống cũng không nói thêm câu nào, cô vùi đầu chỉ lo ăn.
Nếu như nói mấy ngày trước cô coi gia đình bác cả với mình là nước sông không phạm nước giếng mà đối xử thì lúc này cô đã không còn bất kỳ kiên nhẫn nào đối với cả gia đình này nữa.
Rảnh hơi đâu mà đi nói chuyện với những người lòng dạ hiểm độc này!
Ưm.. Gà khô này làm kiểu gì thế nhỉ, sao mà ngon quá vậy.