Cô ấy nhớ tới dầu đậu nành mua cho Tô Mai bằng vé dầu, ngày hôm qua nhìn chỉ còn lại một ít.
"Lát nữa trở về sẽ đào." Tô Duệ cẩn thận tránh qua cây tể thái trên đất, đi về phía trước, nói: "Lúc nấu canh thì rắc một ít vào sẽ rất ngon."
"Mẹ tôi thích ăn sủi cảo chưng nhân cây tể thái." Trương Ninh vừa đuổi theo bước chân của Tô Duệ, vừa nói: "Nhưng thịt khó mua, bà cụ ngại nhân trứng gà thì nhiều nước, ăn không ngon."
"Không nhất định phải dùng thịt và trứng gà để làm nhân bánh." Tô Duệ bước qua một cây khô, cười nói: "Trong suối có cá, lát trở về, tôi sẽ đi bắt mấy con, chúng ta làm sủi cảo nhân cá và cây tể thái ăn."
"A, mộc nhĩ này tươi quá!" Trương Ninh đứng ở trước cây khô, đưa tay hái được mộc nhĩ, có mộc nhĩ lớn chừng nửa bàn tay: "Tô Mai, lát nữa chúng ta còn đi đường này không?"
"Đi." Tô Duệ quay đầu: "Mộc nhĩ tươi có thể ăn không?"
"Phơi khô rồi ăn đi." Trương Ninh ném mộc nhĩ hái được vào giỏ trúc sau lưng, nhấc chân đi qua cây khô, đuổi theo: "Nhiều như vậy, hái hết thì có thể phơi được một cân."
"Ừ, vậy thì chờ trời quang, chúng ta sẽ lên núi hái." Tô Duệ nhìn núi non chập chùng ở xa xa, nói: "Núi lớn như vậy, tìm một lúc hẳn có thể hái được không ít."
Phơi khô mộc nhĩ rồi có thể cất giữ, bao nhiêu Tô Duệ cũng không chê nhiều.
"Trời quang, không vội hái mộc nhĩ trước." Trương Ninh cười nói: "Tôi dẫn em đi hái nấm..."
Đang nói chuyện, hai người vòng qua một khu rừng tùng, ngẩng đầu là nhìn thấy biển trúc cao vút trong mây, bất tận, xanh tươi sum xuê.
"Tô Mai, sao em, em tìm được chỗ này?"
"Ngày đó làm giàn phơi, tôi ngại trúc ở chân núi cây gầy đét, nên đến bên này." Tô Duệ liếc nhìn con dốc dưới chân, đưa tay về phía Trương Ninh vẫn còn đang ngẩn ra, nói: "Nào, đưa tay cho tôi."
"Đây là rừng trúc cái gì, rõ ràng là biển trúc mà!" Trương Ninh cảm thán, đưa tay cho Tô Duệ, một tay khác chống cuốc, trượt mấy chục bước xuống dốc theo cô, xuống sườn núi.
Hai người đi về trước vài cây số, băng qua con suối nhỏ, đứng ở rìa rừng trúc.
Để giỏ trúc xuống, Trương Ninh kéo cuốc, hưng phấn nhìn đầu nhọn trồi qua cây trúc: "Tô Mai, nhiều quá!"
Tô Duệ cười: "Đào đi!"
Họ đào ở chỗ này rất vui vẻ, mà không biết ở nhà ăn canh tác, bởi vì đại đội trưởng nào đó cướp hai cái bánh khoai của Vương Hồng Chí đi ngang qua mà nổi lên sóng gió.
"Sĩ quan hậu cần." Đại đội trưởng nào đó đoạt bánh, cúi người trước cửa sổ nhà ăn, giơ cái bánh lên, kêu lên với bên trong: "Nhìn đi! Nhìn đi! Đây mới là thức ăn. Nhìn cho rõ đi, mỗi ngày mấy người làm món gì cho chúng tôi, khoai tây nấu, khoai tây luộc, bữa nào cũng khoai tây, ngày ngày ăn khoai tây."
"Khoai tây tồn kho nhiều, lại rất đói, tôi đều biết, chỉ là tôi có thể thay đổi khẩu vị một chút không?"
Sĩ quan hậu cần liếc mắt nhìn bánh khoai đầy dầu trong tay anh ta, cười khẩy, nói: "Tôi cũng muốn thay đổi khẩu vị cho các anh, nhưng tôi cũng phải có dầu!"
"Không dầu thì ăn cái rắm!"
"Anh nói vậy, quá không văn minh." Mặt đại đội trưởng nào đó tối sầm, không vui nói: "Sao, không phải đề nghị cho anh một ý kiến sao, không cho người ta nói chuyện à."
"Miệng lưỡi anh linh tinh, nói nghe đơn giản dễ dàng quá. Còn ý kiến, đây là đưa ra ý kiến sao? Đây là anh làm khó người khác!" Sĩ quan hậu cần cởi mũ trên đầu, để lên ghế: "Anh có biết nhà kho chất bao nhiêu tấn khoai tây không? Biết buổi chiều đội khai hoang đảo lại đưa bao nhiêu tới không?"
"Thiếu dầu thiếu muối, nhiều khoai tây hỏng, thối rữa như vậy, trừ nấu, luộc thì còn có thể làm gì?" Sĩ quan hậu cần bực tức nói: "Chúng ta chẳng những phải ăn, còn phải ăn suốt hai tháng."
"Hả, lương thực hai tháng này của chúng ta đều là khoai tây?" Đại đội nghe mà kinh hãi.
"Trong hai tháng tới, bảy phần lương thực sẽ được thay thế bằng khoai tây." Sĩ quan hậu cần lau mặt: "Đội khai hoang đảo cũng không có cách, mưa không ngớt, khoai tây đã hỏng trước khi chở ra ngoài. Hàng xóm một sân, chúng ta cũng phải hỗ trợ tiêu hóa một chút."
"Vấn đề chính là." Có người kêu lên: "Khoai tây bọn họ cho chúng ta rẻ đúng không?"
"Đúng vậy, rẻ!" Sĩ quan hậu cần nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Một cân gạo lức có thể mua năm cân khoai tây, khoai tây hỏng thì gửi chất thành đống, chính vì bụng mấy người cứ như cái động không đáy nên tôi buộc phải làm vụ mua bán này!"
"Vừa rồi là ai nói hỗ trợ đội khai hoang hàng xóm người ta một chút..."
"Đúng rồi, lời của sĩ quan hậu cần như tát vào mặt..."
"Đi đi! Nói nhảm lắm thế." Sĩ quan hậu cần trợn mắt, xua đuổi: "Còn không đi huấn luyện đi."
"Hì..." Mọi người đồng loạt ra hiệu với sĩ quan hậu cần, cười ầm lên và chạy đi.
Đưa mắt nhìn từng bóng người trẻ tuổi chạy ra khỏi nhà ăn, biến mất ở trong cơn mưa phùn lất phất, sĩ quan hậu cần quay đầu nhìn bao tải khoai tây hỏng chất đầy ở góc phòng mà nhức đầu không thôi.
Tươi còn tốt, nếu để hai ngày nữa, thối rữa, hỏng thì càng khó ăn.