Đại Bàn ngồi ở trên một gốc măng lớn, thở hổn hển một hồi, lắc đầu với Tô Duệ: "Chị dâu chớ khoe tài, chị mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, ngày khác chúng ta bắt vịt."
"Đúng đúng, chị dâu mau ngồi xuống nghỉ một chút." Chiến sĩ liếc nhìn mồ hôi Tô Duệ như mưa rơi, sắc mặt tái nhợt mấy phần, thì vội ôm lấy một gốc măng, phủi bùn trên đó, đặt vào bên cạnh Tô Duệ, để cô ngồi.
Tô Duệ được mấy người khuyên, năm người ngồi ở trên măng nghỉ ngơi một hồi, cầm giỏ trúc lên, mỗi người đựng đầy một giỏ, đeo xuống núi.
Mọi người ở nhà ăn thấy mấy người trở về thì vội vàng chào đón, ba chân bốn cẳng hỗ trợ lấy đồ xuống, bưng trà gừng tới.
Một hơi uống vào nửa cốc, trà nóng cay trào từ cổ họng đến bụng, lỗ chân lông trên người cũng sảng khoái nở ra. Mấy người thở một hơi dài nhẹ nhõm, mới cảm thấy sống lại.
"Đầu bếp." Đại Bàn nói với sĩ quan hậu cần đứng ở trước giỏ, cầm măng tre kiểm tra: "Chúng tôi còn hơn hai ngàn cân đào trên núi chưa mang về nữa, cho tôi thêm mấy người, thừa dịp trời còn sáng, tôi mang tất cả mọi người lên núi một chuyến."
"Được!" Sĩ quan hậu cần để măng tre xuống, nghiêng đầu kêu: "Tiểu Lý, tiểu Vương, tiểu Trương... Mấy người đeo giỏ trúc, lên núi theo tiểu đội trưởng."
Tất cả mọi người hoan hô, vọt vào nhà kho lấy giỏ trúc đeo lên, nối đuôi đi ra ngoài theo Đại Bàn.
Tô Duệ nhấc tay, uống sạch trà gừng trong cốc, để cốc xuống, cầm giỏ trúc lên...
"Tô Mai!" Sĩ quan hậu cần gọi.
Tô Duệ quay đầu, ánh mắt mang ý hỏi.
Đối diện với con ngươi trong suốt thấy đáy của cô, sĩ quan hậu cần đột nhiên cảm thấy suy đoán của mình lúc chiều thật đáng sợ, đặt lên người cô, càng giống như là khinh nhờn.
Hai mắt ngượng ngùng né tránh, sĩ quan hậu cần nói: "Trời chiều rồi, nhà cô còn đứa trẻ, chuyến này đừng lên núi theo họ, về nhà sớm đi."
Dứt lời, sĩ quan hậu cần xoay người, xách giỏ, kín đáo đưa cho cô: "Tới lâu như vậy, còn chưa ăn cá biển chỗ tôi, tôi cho cô hai con, mang về chặt thành khúc rồi nấu, nếm thử xem, ngon lắm."
"Đúng rồi, chị dâu, đã muộn thế này, chị đừng chạy theo chúng tôi." Chiến sĩ buổi chiều cùng lên núi quay đầu, cũng khuyên nhủ: "Mang thức ăn về, về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Sĩ quan hậu cần, anh cũng quá keo kiệt." Có chiến sĩ khác cười trêu ghẹo: "Chỉ cho cá, không cho ít gạo, để chị dâu của chúng tôi ăn mỗi cá biển à?"
"Đi!" Sĩ quan hậu cần vẫy tay cười mắng: "Các cậu thông minh, tôi không nghĩ tới."
Đi một chuyến nữa, thân thể này quả thật có hơi không chịu nổi, Tô Duệ để giỏ trúc xuống, nhận lấy túi, nói tiếng cám ơn, đi ra khỏi nhà ăn với các chiến sĩ ở nhà bếp. Chia tay ở dòng suối, bọn họ đi đường tắt vào núi, Tô Duệ nhấc chân đi về phía nhà lưng chừng núi.
Đến cửa chính, Tô Duệ không dừng bước, rồi đi mấy chục bước về sau, mở cửa rào tre ra, hô với bên trong: "Mẹ về rồi."
"Mẹ, là mẹ về." Tiểu Hắc Đản bỏ súng trúc trong tay, đi giày cỏ, vọt ra từ phòng phía đông.
Lâm Niệm Doanh theo sát phía sau.
"Mẹ..."
"Thím!"
Tô Duệ để giỏ trúc xuống, giang hai tay ra.
Hai đứa trẻ cười, một trước một sau vọt vào trong ngực cô. Tô Duệ vòng quanh hai đứa trẻ, dùng sức... Ôm người ở giữa không trung. Nhưng mặt cô đột nhiên biến sắc, mồ hôi lạnh rơi xuống, tim như bị cái gì xoắn thật chặt, đau đến mức làm cho cô không thể hô hấp.
Trương Ninh và bà Vương đang ở gian nhà chính nối dây, thò đầu ra nhìn, kêu lên với ba mẹ con: "Còn không vào nhà."
"Mẹ!"
"Thím!"
Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu nghi ngờ.
Trước mắt Tô Duệ biến thành màu đen, ý thức có hơi mơ hồ, lảo đảo mà lui ra sau, ôm đứa trẻ, ngã xuống đất.
Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản nhìn Tô Duệ nhắm nghiền hai mắt ở dưới, kinh hoàng kêu lên: "Mẹ..."
"Thím..."
Trong lòng bà Vương, Trương Ninh lộp bộp, bỏ lại dây trong tay, vọt ra.
"Tô Mai..."
"Tô Mai! Tô Mai! Em tỉnh lại đi..."
"Mau! Mau đưa tới bệnh viện!"
"Oa... Mẹ, mẹ..."
"Hu hu... Thím..."
"Không, không cần..." Nghị lực mạnh mẽ và tốc độ ứng biến khiến cho Tô Duệ nhanh chóng phản ứng, rót một lượng năng lượng vào trái tim quặn đau trước khi ngã xuống
"Tiểu Mai, cháu không có chuyện gì thật sao?" Bà Vương ôm Tô Duệ, cố bình tĩnh nói: "Đừng cậy mạnh với bác, mặc dù bác già rồi, nhưng vẫn có năng lực lo liệu chút chuyện."
"Bác, cháu không có chuyện thật." Tô Duệ trấn an mà vỗ cánh tay ôm ở trước ngực cô của bà cụ, chống đất ngồi dậy. Trương Ninh, bà cụ vội vàng cẩn thận đỡ ở phía sau.
Tô Duệ vẫy tay với hai đứa trẻ, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản đi từ chân cô đến tay cô đặt trên đầu gối, sợ hãi không dám đi lên trước, sợ mình nhào qua như vừa rồi làm cô ngã xuống vì mệt mỏi.
Tay Tô Duệ lau áo tơi, lau bùn trên đó, giơ tay lên xoa xoa đầu của bọn nhỏ, cười nói: "Đừng sợ, mẹ không sao, mẹ còn muốn lớn lên cùng các con, già cùng các con."
"Hu hu, mẹ... Đản Đản rất sợ..."
"Thím... Thím đừng bỏ lại bọn cháu... Chúng cháu sẽ ngoan..."