Cậu ta khẽ cắn môi đuổi theo, “Anh, để em giúp anh tưới rau:”
Chu Minh Dũ nói: "Nhà của cậu cũng có việc mà, cậu mau đi giúp đi, xong rồi còn phải đi làm nữa:”
Những đứa con nít choai choai trong thôn đều phải đi làm, cắt cỏ, quét tước chuồng bò chuồng heo, lúc này còn phải đi ruộng bông bắt sâu, việc cũng không ít:
Trước kia Triệu Hỉ Đông đều đi theo Chu Minh Dũ, kết quả việc ở Đội 2 Chu Minh Dũ không làm lại chạy tới Đội 3 giúp cậu ta làm việc, đương nhiên tranh công kiếm điểm còn nhiều hơn so với phần cha mẹ cậu ta gộp lại: Nếu Chu Minh Dũ bắt đầu không giúp cậu ta nữa, vậy thì cha mẹ sẽ không tha cho cậu ta, tự mình làm kiếm đâu ra nhiều điểm như thế?
Chu Minh Dũ không hề cần bộ dáng làm lấy lệ của cậu ta, xách nước bước đi như bay, bỏ Triệu Hỉ Đông lại phía sau:
Triệu Hỉ Đông còn muốn đuổi theo, nghĩ đến biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười của Trương Thúy Hoa, còn ánh mắt thì cười nhưng lạnh như băng, trong lòng cậu ta lại cảm thấy không thoải mái, không muốn qua đó để hứng chịu cơn giận không đâu, kết quả là ngây người hồi lâu, Chu Minh Dũ đã đi xa:
Mặt trời rất nhanh đã ló dạng, phải bắt đầu làm việc, Trương Thúy Hoa không có thời gian ở nhà ngây ngốc một ngày, anh trước tiên nghe bà sắp xếp công việc tiếp theo: Anh không cần phải đi làm, nhưng cũng không muốn ở nhà ngồi không, càng không muốn đi làm không công cho Triệu Hỉ Đông:
Tình huống trước kia không ít lần khiến cho Trương Thúy Hoa tức giận, nhưng nguyên chủ lại ỷ vào việc từ nhỏ đã được mẹ nuông chiều nên không có gì to tát, hiện tại tất nhiên sẽ không giống với lúc trước:
…
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như đi đến vườn rau, Trương Thúy Hoa đang cong lưng không ngẩng đầu, bận rộn bắt sâu, nhổ cỏ, ngắt lá hư… tỉ mỉ giống như chăm sóc trẻ con:
Hiện tại trang trại nhà họ Chu thực hiện hợp tác xã cấp cao, dân thường đều có đất phân phối, số mẫu được phân phối dựa theo số lượng nhân khẩu và thành phần: Một phần ở cánh đồng, một phần nhỏ ở các ngõ ngách sau làng, những mảnh đất lộn xộn được thu thập thành vườn rau, mỗi nhà một mảnh, dùng rơm cao lương, vỏ ngô bện lại thành bức trướng vây xung quanh tránh gà vịt nhảy vào quậy quá:
Nhà họ Chu có chín phần đất ruộng, có hai phần là vườn rau, trước mắt có một phần lớn, ngoài ra vẫn còn hai mảnh vụt vặt to bằng lòng bàn tay, một mảnh trồng hành lá, một mảnh trồng ít đậu Hà Lan:
Mạc Như thấy vườn rau này rất nhiều loại, sinh trưởng xanh um tươi tốt, rau chân vịt, rau hẹ ăn hoài không hết, còn có dưa chuột, đậu côve, bầu bí, cà tím, cà chua, v:v Ngoài ra còn có một giàn dưa vuông có thể làm thức ăn, dưa vuông thật ra chính là bầu da xanh, nhưng mà lớn hơn bầu một ít, ăn cũng ngon hơn, dân địa phương thích dùng dưa này thêm chút bột mì chiên lên thành bánh dưa vuông:
Còn có vườn rau bên cạnh cũng trồng không ít dưa vuông, hiện tại cũng đã kết trái to cỡ đầu ngón tay, chờ đến giữa hè thì sẽ ra quả lớn chồng chất:
Ngoại trừ dưa vuông ra, nơi này còn trồng mấy hàng cây sợi bông:
Cô nghe Chu Minh Dũ nói, làm việc ở trong đội sản xuất, Hè Thu sẽ được nhân đôi phần lương thực, đương nhiên lương thực cũng sẽ có hạn ngạch: Cho dù gia đình có điểm cao hơn nữa thì hiện tại một lao động nam được phân nhiều nhất cũng chỉ bốn trăm bốn mươi cân lương thực, bao gồm bột tinh, ngũ cốc thô cùng hoa màu, khoai lang tươi năm cân:
Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thời này thiếu thịt cá trứng, trong bụng người nào cũng đều không có chất béo, một người đàn ông lao động làm việc nặng, một lần ăn một cân đều không đủ huống chi là một ngày: Khẩu phần ăn không đủ thì có đất phân phối trợ cấp, cho nên đất phân phối ngoại trừ trồng một ít rau dưa thì đa phần đều là khoai lang, rất ít thấy một số loại cây có năng suất thấp: Xét cho cùng thì khoai lang cũng là loại cây có lời nhất, một mẫu đất ít ra cũng có thể thu khoảng hơn một ngàn cân, với mức này về cơ bản trong nhà đều có thể ăn no:
Cho nên mọi người đều nói, “Đất phân phối giống như con đẻ, là mạch máu của từng xã viên, nếu như không có đất phân phối, chỉ sợ cuộc sống của mọi người sẽ rất khó khăn:”
Mà lao động nam của nhà họ Chu có sức hơn hẳn những gia đình khác, mỗi người đều có thể lấy mười phần, không giống như nhà họ Triệu, đàn ông thì làm như đàn bà phụ nữ, phụ nữ thì làm như mấy đứa con nít: Cho nển có đất phân phối trồng mà vẫn có người chịu đói, tuy rằng Trương Thúy Hoa không nói ra nhưng trong lòng xem thường không ít, cứ luôn miệng nhắc nhở người trong nhà đừng học theo thói mấy người lười biếng kia, cả nhà chỉ toàn là kẻ ham ăn biếng làm:
Mạc Như cảm thấy mẹ chồng là một người rất đảm đang, nghe nói trước kia còn có một ngày được mở rộng ăn uống thoải mái, về sau tuy rằng không còn bột mì để ăn nhưng vẫn đủ lương thực để no bụng, cũng chưa nghe nói vì một miếng ăn mà đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán như gia đình những người khác: