Chắc lần sau đi lên thành bán thịt phải vào bệnh viện kiểm tra một lần mới được, không biết cơ thể có gặp vấn đề gì không nữa.
Miên man suy nghĩ chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Sáng hôm sau, mặt trời lên đỉnh đầu cô mới mệt mỏi mở mắt.
Trời ơi, Chu Thanh Bách chết tiệt, cái gì mà tạm tha với chẳng tạm dừng, toàn là bốc phét, hix…
Cô nào có mở miệng nói là không muốn sinh, cái bụng không chịu đậu thai, cô biết làm sao bây giờ??
Tất cả là do nguyên tác, tác giả xây dựng mạch nhân vật chỉ có thế, ba nhân vật đại gian ác trong tương lại không có em gái mà, đâu phải tại cô đâu, haizz…Tháng giêng là tháng ăn chơi.
Lâm Thanh Hoà rảnh chân rảnh tay lại nghĩ món nọ món kia làm cho bọn nhỏ thay đổi khẩu vị.
Hôm nay làm màn thầu đậu đỏ đi.
Đậu đỏ ngâm nước cho mềm, rồi bỏ vào nồi, thêm đường phèn, chưng chín. Sau đó nghiền nát ra rồi nhét vào bên trong màn thầu làm nhân. Tèn Ten…màn thầu đậu đỏ ra lò, không ngon không lấy tiền!
Nhân bánh bùi bùi, ngòn ngọt, cắn một miếng, wow, ngon thì đừng hỏi.
Lâm Thanh Hòa cũng rất thích ăn món này.
Rằm tháng giêng là Tết nguyên tiêu, Lâm Thanh Hoà gói sủi cảo và làm thêm món bánh trôi nhân mè đen theo tập tục phương Nam.
Qua ngày rằm tháng giêng là chân chính hết tết, hết những ngày tháng lễ lộc ăn chơi.
Hôm sau, Lâm Thanh Hoà xách xe đạp ra cửa. Cô nói với Chu Thanh Bách là có hẹn với Chu Hiểu Mai, vì vậy anh không ngăn cản, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa cũng không đứa nào được theo, tất cả ở nhà với cha.
Lên huyện thành, sau khi bán xong thịt heo, cô liền tới bệnh viện.
Cô đăng ký khám phụ khoa, vừa bước vào phòng, chủ nhiệm khoa nhìn thấy cô liền hỏi: “A, cuối cùng cô cũng đến. Lần trước tôi dặn cô nhớ quay lại đây kiểm tra lại sao cô không tới?”
Lâm Thanh Hoà ngây ngốc nhìn vị bác sĩ trước mặt. Cuối cùng trong đầu cũng hiện lên một hình ảnh quen thuộc, à hoá ra là người quen, haha.
Lâm Thanh Hoà cố gắng kiềm chế bản thân, gật đầu nói: “Xin lỗi bác sĩ, tại bận quá không có thời gian lại đây.”
Bác sĩ nhìn nhìn đánh giá cô một hồi rồi gật gù: “Chắc không cần kiểm tra lại đâu, tôi thấy cô phục hồi khá tốt.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Xem trí nhớ của tôi này thật là, tí thì quên mất bác sĩ. Bác sĩ thật có tâm, trong bệnh viện có biết bao nhiêu bệnh nhân, người ra người vào đông như thế mà bác sĩ vẫn còn nhớ rõ tôi.”
“haha. Tôi làm ở đây nhiều năm như vậy mà lần đầu tiên gặp người chủ động tới đặt ga-rô, lại là một cô nương xinh đẹp như thế này, làm sao tôi quên được.”
“Oành”…lời này như sét đánh giữa trời quang, Lâm Thanh Hoà đần người ra luôn.
Một cú sốc dội thẳng xuống mới kéo những ký ức sâu kín của nguyên chủ ra tới. Vì trước đó không có cái gì kích thích nên nó vẫn ẩn xuống dưới, chẳng trách cô không biết.
Hoá ra nguyên chủ đi buộc ga-rô!
Lâm Thanh Hoà lặng người dò tìm lại nội dung cuốn tiểu thuyết, khoảng thời gian nguyên chủ bỏ nhà theo tra nam Trần Sơn, cũng chính vì không sinh được con cho nên mới bị hắn ruồng bỏ.
Khi đọc truyện cô không để ý tới tình tiết này, hoá ra sự thật là nguyên chủ chủ động buộc ga-rô.
Tiếp theo, lần lượt những hình ảnh từ quá khứ nối đuôi nhau hiện về.
Sau khi nguyên chủ liên tiếp sinh cho Chu gia ba thằng con trai thì hoàn toàn đủ tự tin thẳng lưng mà sống cho nên không muốn vất vả sinh đẻ thêm nữa. Cũng phải khen người phụ nữ này tư tưởng tiến bộ, biết tìm tới phương pháp y tế thắt ga-rô giải quyết vấn đề.
Chỉ đáng tiếc đường quang không đi lại đâm quàng vào bụi rậm, nên mới ra nông nỗi…
Nhưng mà bây giờ quả bóng này bị đá lên người cô, cô biết giải thích thế nào với Chu Thanh Bách bây giờ?!
Anh khát khao một cô con gái như thế, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào đây?
Cuối cùng thì đã tìm được đáp án cho sự hoài nghi bấy lâu nay. Bản thân mình đã thắt ga-rô, đời này không thể sinh nở gì được nữa, Lâm Thanh Hoà không ở lại bệnh viên lâu.
Cô đi mua ít vải chuẩn bị may quần áo cho cô và Chu Thanh Bách. Đợt này bọn trẻ chưa cần may mới, quần áo chúng vẫn còn dài rộng vừa người.
Buổi tối, Chu Thanh Bách lại sáp tới, hôm nay Lâm Thanh Hoà rất thuận theo chồng. Kỳ thực loại vận động này cô cũng thích, haha, đặc biệt ông xã nhà cô rất biết quan tâm tới cảm nhận của phụ nữ.
Chu Thanh Bách thoáng giật mình, sau khi thoả mãn một hiệp, anh mới ôm cô lại tâm sự: “Hôm nay không phải em đi mua cái kia à?”
Lâm Thanh Hoà đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, mơ hồ hỏi lại: “Cái kia là cái gì?”
“Thứ mua ở bệnh viện ấy.”
À, ba con sói, haha, Lâm Thanh Hoà phục hồi lại tinh thần, bật cười: “Em nói là em đi thăm Hiểu Mai mà, với cả em đã bảo không mua cái đó là không mua.”
Sau này cũng không cần dùng cái đó nữa, nếu ông xã đại nhân có bản lĩnh khiến cô đậu thai thì cô nhất định sinh con cho anh, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!
Chu Thanh Bách lại cứ tưởng vợ đã giác ngộ, sung sướng kéo bà xã đánh thêm vài hiệp nữa.
Nhưng mà ông trời trêu ngươi, ngày hôm sau Lâm Thanh Hoà tới tháng.
Mặt Chu Thanh Bách đen như đít nồi.
Haha, Lâm Thanh Hoà cười muốn xỉu.
Cô vỗ vỗ má anh, dỗ dành: “Được rồi, đừng xụ mặt ra nữa, em đã đồng ý với anh, nếu mang bầu thì sẽ sinh rồi còn gì.”
Vấn đề này thật là xoắn não, trước kia chỉ cần đi qua đầu giường là đậu thai, cưới nhau mấy năm số ngày ở bên nhau cộng lại được có khoảng một tháng mà vợ sinh liên tiếp cho anh ba thằng nhóc. Đợt này anh ở hẳn nhà, hơn nữa đêm nào cũng chăm chỉ cấy cày mà sao mãi chẳng thấy gì nhỉ? Chu Thanh Bách xoắn xuýt nghĩ mãi cũng không ra vấn đề.
Lâm Thanh Hoà thu hết mọi biến hoá trên gương mặt anh vào mắt nhưng cô mặc kệ, dù sao thì cũng được nghỉ ngơi mấy ngày, bắt đầu từ hôm trời trở lạnh tới giờ hầu như đêm nào hai vợ chồng cũng lăn lộn, chỉ có mấy ngày “dì cả” tới thăm, anh mới buông tha cho cô.
Tự nhiên cô lại có chút cảm khái cuộc đời. Kiếp trước chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai, kiếp này va cái đùng vào một người đàn ông như Thanh Bách, tính ra cô cũng có phúc ấy chứ nhỉ, hehe!
Hay là ông trời thương tình cô kiếp trước ế mốc ế meo cho nên mới đền bù cho một người đàn ông hoàn hảo.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Lâm Thanh Hoà đi về phòng định may quần áo.
Đại Oa nhìn thấy hỏi ngay: “Mẹ may quần áo cho con ạ?”
Nhị Oa: “Con nữa, con cũng muốn.”
Tam Oa vội giơ tay sợ mất phần: “Quần áo mớiii.”
“Không có. Lần này chỉ may cho cha với mẹ, quần áo các con vẫn còn mặc vừa, còn đòi may thêm cái gì nữa.”
Nhị Oa: “Mẹ bất công, sao cha có mà chúng con lại không có. Chúng con cũng muốn!”
Tam Oa phụ hoạ: “Cũng muốn.”
Lâm Thanh Hoà: “Không được mè nheo. Sắt Thép chỉ có một bộ nào có giống như anh em các con mỗi đứa có hai bộ thay đổi?”
Sắt Thép chính là chiến hữu của Nhị Oa.
Anh cả Đại Oa trầm mặc nãy giờ, cuối cùng mới giáng một cú có sức công phá ngang bom nguyên tử: “Mẹ, cha đánh mẹ mà mẹ còn bằng lòng may quần áo cho cha?”
Lâm Thanh Hoà choáng váng, mãi mới tìm được từ để hỏi: “Cha đánh mẹ lúc nào?”
Đại Oa: “Mẹ đừng giấu con, con biết cả rồi. Tối hôm qua con nghe thấy cha đánh mẹ. Mẹ không dám la to. Lúc ấy con rất muốn dậy nhưng mà mệt quá mắt mở không lên.”
Lâm Thanh Hoà mặt đỏ như gấc, nhìn quanh quất xem có cái lỗ nẻ nào để chui xuống cho đỡ nhục, đúng lúc ấy Chu Thanh Bách tiến vào.
Nhị Oa lập tức quét mắt về phía cửa, tức giận nói: “Cha, tại sao lại đánh mẹ con!”
Chu Thanh Bách nhíu chặt mày chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Cha đánh mẹ con lúc nào?”
Nhị Oa mồm miệng lanh lợi, trình bày rõ ràng, lập luận logic: “Cha còn muốn nguỵ biện cho hành động sai trái của bản thân? Anh cả đều chính tai nghe được, đêm qua cha đánh mẹ, chẳng qua mẹ không dám kêu lên mà thôi!”