Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ nấu cơm, Lâm Thanh Hòa buông đế giày xuống, đứng dậy vào bếp làm món sủi cảo rau cần.
Đầu tiên là cán vỏ sủi cảo. Sủi cảo cô làm luôn luôn là mỏng vỏ nhân nhiều. Nhân hôm nay gồm có thịt ba chỉ băm nhuyễn trộn với rau cần.
Hương vị rau cần rất đặc trưng, không thành viên nào trong gia đình có thể cưỡng lại hương vị thơm ngon này.
Quả nhiên, cái sủi cảo cuối cùng được gói xong cũng vừa lúc Chu Thanh Bách về tới cửa.
Lâm Thanh Hoà nói vọng ra: “Em chuẩn bị sẵn nước ấm cho anh rồi đó, em để ở kia kìa, anh rửa qua tay chân mặt mũi đi rồi chuẩn bị ăn sủi cảo. Xong ngay đây.”
Chu Thanh Bách hô lên một tiếng ý bảo mình đã biết.
Đại Oa đang làm bài tập trên bàn, Nhị Oa Tam Oa cũng nghiêm chỉnh ngồi một bên hí hoáy vẽ vẽ viết viết.
Thấy cha về, Nhị Oa nhanh mồm nhanh miệng: “Cha, trong nồi có chè phần cha đó.”
“Ngoan.” Chu Thanh Bách gật đầu với nó.
Cả buổi làm việc dưới đất vừa dơ vừa mệt, vốc nước lên mặt, lau rửa sạch sẽ anh mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm một chút.
Lâm Thanh Hoà: “Chè để tới tối hẵng uống. Ăm cơm trước đã.”
Luộc sủi cảo rất mau, chỉ một lát Lâm Thanh Hoà đã bê ra đưa cho mỗi người một chén nóng hổi. Cái tô của cha là vĩ đại nhất, mấy mẹ con ăn chén nhỏ giống nhau. Bốn mẹ con cộng lại mới bằng sức ăn của một người cha cao lớn.
Tất nhiên tình trạng này chỉ là trước mắt, chờ mấy năm nữa ba ông tướng nhỏ này lớn lên, nuôi ăn bốn ông tướng cũng đủ mạt.
Hồi mới về, Chu Thanh Bách cứ tưởng vợ cố tình ăn ít lại để nhường khẩu phần cho mình nhưng bây giờ anh biết rồi bà xã ăn ít để giữ dáng, đoạn thời gian lễ Tết ăn nhiều một chút là cô ồn ào kêu cái gì mà phải giảm cân….
Riêng cái này anh chịu, chẳng hiểu trong đầu cô nghĩ cái gì, rõ ràng cả người gầy chỉ bằng một nắm tay, mà cứ thích gầy, nói phụ nữ gầy mới có khí chất. Riêng anh thì lại thích bà xã béo thêm chút, có da có thịt ôm mới đã.
Nhưng mà vợ thích thế cho nên gần đây anh không ép cô phải ăn nhiều nữa, miễn cho cô suy sụp nghĩ cách giảm béo.
Ăn cơm xong, nhiệm vụ rửa chén cao cả vẫn thuộc về Đại Oa, Nhị Oa phụ trách quét tước trong nhà, phía sau hậu viện là địa bàn của Chu Thanh Bách. Lâm Thanh Hoà cùng Tam Oa phụ trách xinh đẹp và hưởng thụ là được.
Nghỉ ngơi một chút cho xuôi cơm, Lâm Thanh Hoà mới pha nước tắm rửa.
Tắm xong cô tự mình giặt giũ, cô không yêu cầu anh giặt quần áo cho mình, đồ của cô không dính bùn đất nên giặt rất lẹ, vò ba phút là sạch.
Chu Thanh Bách cũng đã dọn dẹp xong hậu viện, tới lượt anh tắm rửa, sau đó giặt giũ quần áo cho mình và ba thằng con.
Kể ra thì nghe chừng lâu nhưng thật ra rất mau, cả nhà hoàn thành hết công việc của mình mới có hơn bảy giờ một chút.
Chu Thanh Bách hỏi vợ: “Chuồng gà mới có thêm hai con gà con à?”
Lâm Thanh Hoà vừa ngồi đóng đế giày vừa đáp: “Vâng, nuôi từ giờ tới lúc thu hoạch vụ hè vừa vặn làm thịt cho anh bồi bổ.”
Hiện tại, chính Lâm Thanh Hoà cũng phải nhìn mình bằng một con mắt khác, hơi bị vĩ đại luôn chứ đùa, hết may quần áo rồi chuyển sang đóng giày, toàn hàng handmade 100%. Nếu chúng bạn kiếp trước mà biết được chắc chúng nó cũng lác cả mắt ấy chứ.
“Chắc kiếp trước em nợ bốn cha con anh, nên kiếp này phải tới đây làm trâu làm ngựa.” Miệng lẩm bà lẩm bẩm, tay thì nhấc chân Chu Thanh Bách lên ướm thử, wow, vừa khít không thừa không thiếu phân nào, tự gật gù tự khen rồi lại cắm cúi khâu tiếp.
Nhìn cô vợ nhỏ tự biên tự diễn, Chu Thanh Bách vừa buồn cười vừa thương: “Anh biết vợ anh vất vả rồi.”
Lâm Thanh Hoà ngước mắt lên nhìn anh, dẩu cái môi ra cả thước, nói: “Người bên ngoài đều nói em là mụ đàn bà phá của, chẳng những phá của mà còn lười biếng, liên luỵ tới anh. Họ cười anh xui xẻo mới cưới nhầm một bà vợ như em, còn em thì tu mấy đời nên kiếp này mới gả được cho anh.”
Chu Thanh Bách phì cười: “Lời đồn thổi bên ngoài làm sao có thể coi là thật được.”
Lâm Thanh Hoà thở dài thườn thượt: “Cũng chỉ có thể để ngoài tai, bằng không thì cũng phiền chết đi được”
Buổi tối đi ngủ, Chu Thanh Bách lại yêu thương cô vợ nhỏ một lần.
Hai vợ chồng ôm sát lấy nhau, lắng nghe nhịp đập trái tim nhau, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc yêu đương nồng nàn.
Chu Thanh Bách đã khống chế được hơi thở, anh nói: “Nếu ở nhà chán quá thì em dẫn Nhị Oa, Tam Oa đi lên huyện thành xem phim điện ảnh đi.”
“Xem phim thì dễ rồi nhưng nếu để Đại Oa biết được chắc nó lải nhải đến Tết sang năm mất. Ngày mai em dắt hai đứa nó lên thành đi dạo ngắm cảnh một vòng.”
“Ừ, muốn ăn gì cứ mua.”
Lâm Thanh Hoà dụi vào ngực anh, tỏ vẻ mình đã biết.
Hai vợ chồng ôm nhau ngủ, thân nhiệt của người đàn ông sát bên quá cao, nóng hầm hập, cô đang định xích xích ra xa một chút thì bị ai kia kéo ngược trở lại, càng ôm chặt hơn. Hết cách, đành cứ để vậy tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chu Thanh Bách đi làm, Đại Oa đi học, Lâm Thanh Hoà dặn dò Phi Ưng ở lại giữ nhà, sau khi đóng kĩ cửa nẻo, cô đèo Nhị Oa và Tam Oa ra ngoài.
Mấy con heo đã no bụng đang nằm ngủ trong chuồng, lát đi về mới tới giờ cho ăn cữ sau.
Ba mẹ con tiêu sái đạp xe ra khỏi cửa, nhìn bộ dáng là biết đi lên huyện thành chơi rồi.
Vương Linh, chiến hữu kề vai sát cánh với chị hai Chu, nhân vật luôn luôn đối đầu với Lâm Thanh Hoà, nhìn thấy thì hừ lạnh: “Nhìn cái bộ dáng kìa, có khác gì bè lũ tư bản không. Mọi người đều xuống đất chăm chỉ lao động, còn cô ta thì bắt chước người thành phố đạp xe đạp mới chịu. Ai không biết còn tưởng cô ta là cán bộ.”
Chị hai Chu cũng đón gió nói hùa: “Nhà thì nghèo xơ nghèo xác mà tinh vi tinh tướng. Để chống mắt lên chờ xem ba thằng con nhà đấy sau này làm cách nào cưới được vợ.”
Chị hai Chu bụng đã lớn nhưng vẫn phải xuất công, trong khi ấy Lâm Thanh Hòa lại chẳng phải làm gì, cả ngày nhàn rỗi hết ăn lại chơi. Tức không? Tức chứ, chị ta tức muốn điên lên đây này!
Vương Linh hỏi: “Làm sao cô biết nhà đó không có tiền, tôi lại nghĩ còn nhiều lắm ấy, bằng không cô ta nào dám tiêu pha phung phí như thế?”
Chị hai Chu thấp giọng thì thầm: “Thế cô nghĩ với bản lĩnh tiêu tiền như nước của cô ta thì bao nhiêu cho đủ? Tôi còn nghe người ta nói cô ta đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ rồi. Hình như về bên đó vay tiền nhưng bị người ta đuổi đi.”
Vương Linh kinh ngạc: “Đoạn tuyệt quan hệ? Không phải bảo chỉ là cãi nhau một trận thôi à?”
Chị hai Chu chế giễu: “Xì, Đấy là nói với bên ngoài cho đỡ mất mặt thôi. Hai năm nay cô ta không về nhà mẹ đẻ rồi.”
Vương Linh: “Trời đất quỷ thần, không có tiền mà dám sống kiểu đó? Cô ta không định cưới vợ cho ba thằng con trai à. Giờ đâu còn như trước kia nữa, đâu phải có miếng cơm là con gái nó chịu gả.”
Chị hai Chu bĩu môi: “Ai thèm lo chuyện nhà cô ta.”
Chị cả Chu và chị ba Chu vừa lúc tan tầm, đi ở phía sau, cách một khoảng khá xa không nghe được hai người phía trước chụm đầu to nhỏ cái gì nhưng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra là đang nói xấu mẹ Đại Oa.
Chị cả Chu nói: “Hôm qua Đại Ni về khoe thím tư nấu chè cho mấy đứa nó uống, nói là loại chè đặc biệt bổ dưỡng cho con gái, Tam Ni cũng có phần.”
Không chỉ có Chu Đại Ni nói với mẹ, tối qua Chu Ngũ Ni cũng đem chuyện này tâm sự với chị ba Chu.
Chị ba Chu bĩu môi: “Đúng là làm ơn mắc oán.”
Mấy đứa con gái đều chạy về khoe hết lời chè nhà thím tư ngon số một, có táo đỏ, đậu đỏ, kỷ tử, long nhãn, đậu phộng, lại còn bỏ hẳn đường đỏ, vừa thơm vừa ngọt.
Mẹ Đại Oa đã không so đo, cho Tam Ni ăn, dạy Tam Ni học. Tam Ni là đứa bẻ hiểu chuyển thể nào về cũng nói với mẹ. Ấy vậy mà quay lưng nói xấu người ta ngay được, thật là cái đồ vô liêm sỉ.
Chị cả Chu: “Chị cũng không hiểu, thím ấy cứ chứng nào tật nấy không chịu sửa đổi rốt cuộc là muốn cái gì?”
Chị ba Chu chép miệng: “Em cũng chả hiểu.”
Huyện thành.
Hôm nay Lâm Thanh Hoà lên đây việc chính là đi bán thịt. Gom vào một thời gian, số lượng thịt tương đối nhiều.
Bán hết thịt, Lâm Thanh Hoà dắt hai con đi dạo thương trường. Mua cho Đại Oa thêm vài món đồ dùng học tập, Nhị Oa được mấy quyển sách thiếu nhi, Tam Oa thì được mẹ mua cho một quả cầu pha lê, khỏi phải nói thằng nhóc thích chí tới cỡ nào, nắm chặt trong tay không buông.
Nhị Oa cũng ngay lập tức bị cuốn hút vào nội dung mấy quyển sách mới.
Lâm Thanh Hoà: “Về nhà nếu anh cả muốn xem thì con phải chia sẻ với anh, không được độc chiếm làm của riêng.”
Nhị Oa sảng khoái đồng ý: “Vâng ạ.”
Ba mẹ con đi dạo một vòng, nhìn chỗ này một chút ngắm chỗ kia một chút xem trong nhà có thiếu thứ gì thì mua bổ sung, rồi sau đó dẹp đường hồi phủ.