Cộng dồn cả hai nhà, tất nhiên số lượng lương thực rất nhiều.
Lâm Thanh Hoà nhận định phải hai lượt xe mới vận chuyển hết. Cô nhờ Chu Đông đẩy trước một chuyến.
Chu Đông không nề hà, nhanh nhẹn đẩy lương thực về nhà Lâm Thanh Hoà, rồi đem xe lại đưa cho Chu Thanh Bách để lát nữa chú thím tự đẩy chuyến sau.
Tin tức ông bà Chu ăn chung với nhà con trai tư đã không còn là bí mật.
Từ đầu vụ thu toàn dân đều nhìn thấy ngày ngày ông bà qua nhà con trai ăn cơm tới tối mới về Chu gia ngủ.
Vì thế hôm nay ông bà đưa lương thực cho Chu Thanh Bách cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đâu có gì đáng bàn.
Ba người con trai còn lại, anh cả, anh hai, anh ba Chu đều nghĩ như vậy.
Chị cả và chị ba Chu cũng không có ý kiến.
Duy nhất một người bực bội, đó là chị hai Chu: “Quá trời quá đất rồi, bao nhiêu là lương thực.”
Anh hai Chu nghĩ sao nói vậy: “Không nhiều, còn phải ăn tới tận mùa gặt sang năm lận.”
Nhìn thì tưởng chừng là nhiều nhưng sức ăn của hai ông bà thế nào bao nhiêu năm ăn chung làm sao anh không biết. Từng đấy lương thực phải tính toán cẩn thận chứ không khéo lại thiếu hụt ấy chứ.
Chị hai Chu vẫn chưa chịu thôi: “Cha mẹ chỉ biết thiên vị vợ chú tư. Tới khi bị bạc đãi thì mới trắng mắt ra.”
Anh hai Chu kinh ngạc: “Cái gì? Em nói là vợ chú tư sẽ bạc đãi cha mẹ á? Nực cười.”
Xét về độ hiếu thuận, mấy người làm con trai như bọn anh có khi còn thấy hổ thẹn trước vợ chú tư ấy chứ. Hơn nữa chú tư là người như thế nào ai cũng biết, kể cả chú ấy có nhịn ăn cũng sẽ không bao giờ để cha mẹ bị đói.
Chị hai Chu lại bắt đầu sồn sồn lên: “Anh lại định chọc điên tôi có phải không?”
Anh hai Chu: “Em đừng suốt ngày so đo mấy cái này có được không? Mình đã không làm được thì để người khác làm. Từ giờ trở đi đừng nói đi nói lại vấn đề lương thực của cha mẹ nữa.”
Thật lòng anh cảm thấy việc này rất tốt, nhìn cảnh cha mẹ già lụi cụi nấu cơm anh cũng rất muốn bảo hai ông bà qua ăn chung với nhà anh nhưng vợ anh chắc chắn sẽ không chịu, thế nên anh luôn không dám mở miệng.
May mắn chú tư quyết đoán, sắp xếp việc này ổn thoả.
Chị hai Chu tức điên: “Rốt cuộc anh có phải là chồng tôi không đấy? Động nói cái gì là anh toàn đi bênh người ngoài.”
Anh hai Chu nhàn nhạt đáp: “Đó là cha mẹ tôi.”
Lần nào cũng vậy, hai vợ chồng luôn kết thúc trong căng thẳng.
===
Chu Thanh Bách đã vận chuyển toàn bộ lương thực về tới nhà.
Lâm Thanh Hoà đưa cho Chu Đông một bọc táo đỏ.
Chu Đông lắc đầu: “Cháu không lấy đâu, thím cầm về đi.”
Lâm Thanh Hoà cưỡng chế nhét vào tay nó: “Cầm lấy. Mấy quả táo đáng bao tiền, với cả thím không cho cháu, mang về cho Tiểu Tây nó ăn. Dặn em mỗi ngày ăn mấy trái, rất tốt cho cơ thể. Đàn ông con trai không cần thiết, chứ phụ nữ con gái nhất định phải quan tâm chăm sóc bản thân mình.”
Chu Đông gật đầu, nắm chặt bọc táo đỏ rồi kéo xe về nhà mình.
Lâm Thanh Hoà đi vào chỉ đạo Chu Thanh Bách sắp xếp, phân bố lương thực. Cô để riêng ra một phần phục vụ công tác buôn bán, còn lại bao nhiêu chất hết vào phòng chứa củi ở hậu viện.
Năm nay mùa màng bội thu, lương thực dư nhiều, nên cô ra tay rất hào phóng, mua về không ít.
Mọi người đã quá quen với hình ảnh này rồi cho nên chẳng ai rảnh mà đàm tiếu mãi.
Với lại, chỉ cần nhìn chồng và ba đứa con của cô cao lớn phồng phao là đủ hiểu. Người nuôi bằng cơm gạo mà, không ăn nhiều thì làm sao được như thế.
Nhưng mà gì thì gì vẫn có người tiếc thương cho Chu Thanh Bách, là một người chăm chỉ lao động gần như nhất thôn thế mà quanh năm suốt tháng không có nổi một đồng tiết kiệm.
Bà Chu cảm thấy con dâu mua thêm quá nhiều, thế nhưng bà cũng không hỏi, mỗi ngày đúng giờ hai vợ chồng bà lại qua nhà thằng tư ăn cơm.
Lâm Thanh Hoà nói với mẹ chồng: “Ngày mai con đi huyện thành có tí việc, mẹ giúp con mấy việc vặt trong nhà nhé.”
Bà Chu giật minh: “Đi huyện thành?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, năm nay bông được phân ít quá, không đủ dùng. Con đã bàn với nhà con định làm cho cha mẹ một cái chăn bông mới cho nên phải tranh thủ chạy vào thành kiếm thêm.”
Đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó là xúc động, bà vội nói: “Hay là bảo Thanh Bách đi cùng con?”
“Con quen cửa quen nẻo rồi, anh ấy đi cùng cũng không giúp được gì, với lại ngày mai anh ấy còn phải xuất công mà.”
Gặt xong, phân lương xong nào đã hết việc. Ngày mai, đại đội lại bắt đầu xới đất gieo trồng cho vụ tới. Đợi tới khi gieo xong hạt giống vụ đông thì mới đỡ bận được tý.
“Kỳ thật thì cái chăn cũ vẫn còn dùng tốt.”
“Tốt gì mà tốt, đợt trước con qua bên đó dùng máy may con nhìn thấy rồi, chắc chắn không thể giữ ấm được nữa.”
Cô đi lên huyện thành lần này, mua bông chỉ là chuyện phụ, chuyện chính là bán thịt heo và lương thực.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà xuất phát, chở theo một bao lương thực ở đằng sau xe.
Cái này là diễn xuất tí thôi, phải có cái để dễ ăn dễ nói với Chu Thanh Bách, chứ thật ra tất cả đều cất ở trong không gian riêng hết.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa đều ở nhà, không thằng nào được duyệt cho đi theo.
Ra khỏi cổng thôn, Lâm Thanh Hoà ngó quanh thấy không có ai, cô liền thu bao lương thực vào trong không gian riêng rồi mới thong dong đạp xe thẳng hướng tới huyện thành.
Tới nơi, cô còn cố tình đi qua đi lại quan sát hơn một giờ đồng hồ mới lấy hàng hoá ra bán.
Thuận mua vừa bán, rất nhanh mọi thứ đã được bán hết.
Trừ bỏ tiền vốn, lợi nhuận thu về là 50 đồng. Không quá nhiều, tính ra thì từ lần giao dịch trước tới nay là hơn một tháng rồi cô mới quay lại.
Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà đi dạo chợ đen kiếm mua bông. Lăn lộn đã lâu, cũng tính là có kinh nghiệm, cô thuộc nằm lòng mọi loại ám hiệu.
Tuy nhiên chợ đen là nơi nào, ám hiệu thay đổi xoành xoạch, hơn một tháng mới quay lại cho nên cô chưa kịp cập nhật.
Đọc sai mật mã, người đàn ông lạnh lùng nói: “Lâu rồi không tới?”
Lâm Thanh Hoà nhét một hào vào tay đối phương, thấp giọng nói: “Anh trai thông cảm. Thu hoạch vụ thu bận quá, thật sự không có thời gian qua đây. Mùa đông sắp tới rồi, ông bà già ở nhà cần một cái chăn bông mới. Anh xem…”
Đối phương bất ngờ vì cô ra tay quá hào phóng. Hơn nữa anh ta thấy cô là một người phụ nữ thấp bé, gầy gò, đoán chắc không có khả năng gây ra chuyện gì, thế nên ra dấu ý bảo cô đi theo.
Lâm Thanh Hoà mua liền một lúc 4 cân bông.
Mỗi cân được cuộn chặt lại thành một khối vuông vức, 4 cân là bốn khối, không quá cồng kềnh, không sợ bị người ta để ý.
Ngoài ra, cô còn mua thêm một cuộn vải.
Tiền trao cháo múc, Lâm Thanh Hoà khiêng một cái túi to bên trong đựng 4 khối bông cùng 1 cuộn vải rảo bước đi vào một ngõ nhỏ. Sau khi vòng vèo quẹo 7, 8 ngã rẽ, đảm bảo an toàn cô mới nhanh tay thu toàn bộ vào không gian riêng.
Sau đó, cô lại vòng trở lại chợ đen, mua thêm 3 cân bông nữa.
Mùa đông lạnh giá, hai ông bà đắp một cái chăn bông 4 cân làm sao mà đủ ấm.