Hiện tại mỗi tháng cô cũng kiếm được 5 phần công điểm và 13 đồng tiền lương.
So với toàn thôn, chắc chắn nhà cô đã được xếp vào hàng khá giả.
Từ khi làm giáo viên cô bắt đầu tăng số lượng sữa bò mỗi ngày từ 3 chai lên 4 chai.
Phần thêm vào này không phải cho ông bà Chu mà là cho Chu Thanh Bách.
Vốn dĩ anh không định uống, anh muốn nhường cho cô nhưng Lâm Thanh Hoà nhất định không chịu.
Tuy rằng bây giờ nhìn bằng mắt thường thì thân thể anh không có gì đáng ngại nhưng cô chưa từng quên anh bị trọng thương ngoài chiến trường.
Hơn nữa cô còn lạ gì người đàn ông này, sức chịu đựng của anh rất khủng khiếp, có việc gì cũng sẽ không nói, dù có khó chịu hay đau đớn thế nào vẫn cắn răng không nói nửa lời.
Năm lần bảy lượt cô khuyên anh chỉ nên lấy 7 hoặc 8 phần công điểm thôi nhưng cái cục đất này đâu có chịu nghe lời. Cho nên cô chỉ còn cách tận lực bồi bổ dinh dưỡng cho anh, sợ nhất là trong người anh ủ bệnh, giờ trẻ khoẻ không sao, lỡ khi già cả, bệnh tật kéo đến thì khổ. Cô không muốn thấy cảnh đó.
Còn ông bà Chu, đành kệ thôi chứ biết làm thế nào bây giờ?!
Không phải Lâm Thanh Hoà không muốn mua mà là cô có cái khó xử riêng. Việc này cô không thể tự làm theo ý mình được mà nói ra thì thể nào ông bà cũng gạt đi với lý do lãng phí, trái ý rồi đâm ra mất lòng nhau thế nên thôi, tốt nhất là không đề cập tới. Cô cứ đặt nhiều thêm 1 chai, mỗi ngày nhìn anh uống hết mới thả cho anh đi làm.
Chu Thanh Bách bó tay.
Còn bà Chu lại vô cùng hài lòng, bà nhìn ra được vợ thằng tư đối xử với nó thật lòng thật dạ, chăm sóc nó có khi còn hơn người làm mẹ ruột này ấy chứ.
Với lại tiền mua sữa là tiền vợ thằng tư tự kiếm ra, ông bà không thể có ý kiến.
Thế là trong thôn lại truyền ra tin tức mới, Chu Thanh Bách có cùng đãi ngộ với 3 thằng con trai, chế độ mỗi ngày 1 chai sữa bò.
Mỗi khi Chu Thanh Bách ra đường, ai cũng ngoái lại nhìn anh nhiều thêm một lần. Cao to tuấn tú, sắc mặt hồng nhuận, thân thể cường tráng, ánh mắt sáng ngời, thật là khiến người ta hâm mộ không ngớt.
Đặc biệt là mấy bà phụ nữ không biết xấu hổ, túm tụm lại trộm bàn luận về phương diện kia của anh. Hai từ “mạnh mẽ” được họ khẳng định chắc như đinh đóng cột. Mấy bà phán như đúng rồi, làm như mình đã hưởng qua không bằng!
Trên thực tế, người được hưởng thật sự là Lâm Thanh Hoà lại vất vả tiết chế ông chồng nhà mình, bắt anh phải sinh hoạt điều độ để duy trì sức khoẻ.
Đặc biệt là gần tới thời điểm thu hoạch vụ thu cô càng không cho anh làm bừa.
Thoắt cái, cô đã đi dạy được 1 tháng.
Cuối tháng 9, đại đội tuyên bố thu hoạch vụ thu chính thức bắt đầu. Nhà trường quyết định chỉ cho học buổi sáng, còn buổi chiều cho nghỉ để tham gia gặt hái kiếm công điểm.
Các trường đều giống nhau, kể cả Tiểu học lẫn Trung học.
Vì đây là vụ thu hoạch quan trọng nhất năm, cho nên mọi người đều tập trung toàn bộ sức lực và tinh thần.
Lâm Thanh Hòa cũng bắt đầu ráo riết cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
Sáng sớm nay, cô đạp xe lên nhà chị Mai lấy thịt, trừ bỏ những phần đầu thừa đuôi theo, cô còn đặt trước hai cân thịt ba chỉ loại 1.
Chu Thanh Bách và ông Chu dắt đám lít nhít về tới nhà, rửa mặt mũi chân tay cho mát mẻ sạch sẽ là đã có cơm ngon canh ngọt đợi sẵn.
Thức ăn mặn là cà chua xào trứng, cà chua mới hái ngoài vườn, chín mọng, chua chua ngọt ngọt kết hợp với vị béo ngậy của trứng gà. Chỉ cần một gắp thức ăn thôi là có thể chén sạch một bát cơm.
Món canh là mướp hương hầm xương. Xương heo hầm nhiều giờ để chất ngọt và chất dinh dưỡng trong tuỷ heo thôi ra, mướp hương non, ngọt và rất thơm. Hai nguyên liệu này hoà quyền vào với nhau, phải nói là chuẩn vị.
Cơm nước no nê, ngon tới miếng cuối cùng. Cả nhà đều vô cùng thoả mãn.
Lâm Thanh Hoà: “Cha mẹ, tí nữa về cha mẹ nhớ cầm cháo bát bảo về ăn nha. Con đã múc sẵn vào cặp lồng(*) rồi đấy.”
(*) cặp lồng: Hộp giữ nhiệt đựng cơm, hay còn gọi là Cà mèn, tiếng Pháp là Gamelle.
Hôm nay cô nấu cháo bát bảo, mỗi người được một chén.
“Ừ.” Ông Chu gật đầu đồng ý.
Ngồi một lúc cho xuôi cơm, hai ông bà ẵm Tiểu Tô Tốn và xách theo cặp lồng cháo về Chu gia.
Tiểu Tô Thành đã ở hẳn nhà cậu mợ tư, nó thích nhất 3 anh họ, ăn ngủ chơi bời cái gì cũng phải có các anh mới chịu. Ở bên này sướng nhất đời, ăn đến béo quay béo cút, chơi vui đến quên trời quên đất.
Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Mai em định vào thành mua thêm dầu đậu phộng, anh có muốn ăn cái gì không?”
Chu Thanh Bách nhìn vợ một lát rồi nói: “Em mua cho mình kem bảo vệ da đi.” Ý là anh không muốn mua gì hết.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Xì, ngày nào em chẳng dưỡng da.”
Khi xuyên về đây cô đã găm rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da của tương lai, dùng đến giờ vẫn còn dư lại kha khá cho nên cô rất ít khi dùng tới hũ kem bảo vệ da thời này.
Chu Thanh Bách ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Tối nay đi bơi nha?”
Anh rất thích bơi lội nhưng vợ đã ban bố lệnh “ban ngày ban mặt cấm chỉ bơi lội”, cho nên anh chỉ được phép hoạt động vào buổi tối.
Ô hay, không cấm thì để bổ mắt mấy người phụ nữ tâm tư không đoan chính à? Bình thường ra đường quần áo kín bưng còn nhìn chằm chằm chồng cô nữa là bây giờ anh cởi hết chỉ mặc độc một cái quần cộc, hiểm nhất là lúc anh bước từ dưới nước lên, ôi chu choa cái gì cũng nhìn thấy hết…e hèm…tóm lại là hàng nhà cô, cô phải giữ kỹ, người khác nhìn cũng không được.
Lâm Thanh Hoà đẩy người anh: “Anh đi một mình đi.”
Nói vậy thôi chứ hơn 9 giờ, trời tối đen như mực, xung quanh tĩnh lặng như tờ, con cái đã lên giường ngủ hết, hai vợ chồng dung dăng dung dẻ dắt tay nhau ra bờ sông.
Không có một bóng người.
Nhưng kể cả như vậy thì Lâm Thanh Hoà vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, đứng ngâm mình ở phía gần bờ thôi.
Chu Thanh Bách ào ào bơi lội.
Sau khi bơi mấy vòng, anh tiến tới kéo vợ ra giữa sông. Hai vợ chồng ở dưới nước vui đùa í ì i….
Cảnh này mà để người khác thấy được thì thể nào cũng bị phê phán là tác phong không đoan chính, làm người không ra thể thống gì.
Thật ra thì có làm gì quá đáng đâu, hai vợ chồng người ta chỉ dựa sát vào nhau thân mật tí thôi mà!
Ngâm mình hơn nửa tiếng, Lâm Thanh Hoà lên bờ, núp vào một góc thật kín thay quần áo rồi mới nắm tay chồng về nhà.
Đi được nửa đường, bỗng cô nghe thấy có một tiếng động phát ra từ phía bụi cây nhỏ bên kia.
Nửa đêm nửa hôm, cái loại thanh âm ái muội này… Chu Thanh Bách không muốn quản, cho nên anh nói với vợ: “Mình về thôi.”
Tính tò mò trỗi dậy, Lâm Thanh Hoà đâu có chịu: “Không được, mau mau tới xem rốt cuộc là ai?”
Cô không tính đi tố giác chỉ là muốn biết đó là ai để đề phòng thôi.
Chu Thanh Bách thấy cô vợ nhỏ hừng hực khí thế nên đành nắm tay vợ nhẹ bước về nơi phát ra tiếng động.
Vừa tới gần, Chu Thanh Bách lập tức đưa tay che kín đôi mắt bà xã.
Lâm Thanh Hoà chưa kịp nhìn thấy cái gì đã bị chồng lôi đi.
Cách một đoạn khá xa, Lâm Thanh Hoà mới lên tiếng: “Thanh Bách, hai người kia rốt cuộc là ai?"
Cái ông này thật là không công bằng, cậy mình cao hơn nhìn thấy trước xong không cho người ta nhìn, hứ!
Chu Thanh Bách: “Vợ của Mã lão tam cùng với Mã lão tứ.”
“Gì?” Lâm Thanh Hoà khiếp sợ ngây người.
Vợ của Mã lão tam là ai cô thừa biết, chính là Vương Linh, bạn thân của chị hai Chu nhà này, chuyên túm tụm với nhau đi nói xấu người khác.
Nhưng mà cô ta dám vụng trộm với em chồng?
Mã lão tứ năm nay mới 20 tuổi đầu mà Vương Linh đã 27-28 tuổi rồi, chậc chậc, lái máy bay nha!
Hai người này to gan thật đấy, chị dâu em chồng dám nửa đêm lôi nhau ra nơi thanh vắng chơi cảm giác mạnh à? Quả này mà bị phát hiện thì ăn chắc combo cạo đầu bôi vôi, đeo bảng diễu phố, bị người đời phê bình phỉ nhổ.
Chậc chậc…cái giá quá đắt!
Tuy Lâm Thanh Hoà rất chán ghét người đàn bà tên Vương Linh này nhưng cô có điểm mấu chốt của mình, tuyệt đối không đi làm cái chuyện tố cáo hãm hại người khác.