“Thế này….ngại quá” anh hai Chu ngoài miệng nói ngại, nhưng hiển nhiên cực kỳ động tâm.
Bây giờ đi chắc chắn không mua được thịt, muốn ăn thì phải đợi tới tận sáng mai lận.
“Không có gì đâu.” Lâm Thanh Hoà nhìn ra được ý tứ của anh hai nên lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp lấy thịt. Hôm nay Chu Thanh Bách mang về ước chừng hai, ba cân thịt ba chỉ, nhiều mỡ, là loại ngon.
Lâm Thanh Hoà cầm lên ước lượng rồi cắt ra một miếng khoảng một cân. Cô đã buôn bán thịt ở chợ đen một thời gian, khả năng ước lượng rất chuẩn xác.
Đưa cho anh hai Chu một cân thịt ba chỉ, về phần giá cả tất nhiên chiếu theo giá chợ đen rồi.
Anh hai Chu cực kỳ vui vẻ xách thịt về nhà.
Trực tiếp lấy tiền mua thịt vừa nhanh gọn tính ra lại rẻ. Nếu dùng tiền đổi phiếu thịt, rồi cầm phiếu chạy ra chợ đen mua có khi còn phải trả thêm tiền ấy chứ. Với lại, chợ đen là địa phương nào, đâu phải ai cũng dám qua đó giao dịch.
Thấy chồng cầm thịt về, chị hai Chu ngây người ra một lúc.
Anh đưa tiền thừa cho vợ: “Mẹ Đại Oa cắt cho đấy.”
Chị hai Chu nhìn tiền dư trong tay, nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại dùng lắm tiền thế hả?”
Anh hai Chu không thể hiểu nổi lý lẽ mấy bà vợ: “Cái gì mà nhiều với chả ít, ngần ấy tiền chỉ mua nổi một cân thịt thôi. Đằng này dư ra rồi mà vẫn còn kêu ca.”
Chị hai Chu càng lúc càng bất mãn: “Cô ta tính cho anh theo giá chợ đen?”
Anh hai Chu nhìn vợ một cái, chép miệng nói: “Thịt là Chu Thanh Bách mua, chắc cũng khó khăn mới mua được một ít. Tại nghe tôi nói Hạ Hạ thèm nên mẹ Đại Oa mới sẻ cho một miếng. Bây giờ mà tôi tự đi mua, đường xá xa xôi không nói, có mua được hay không cũng là cả một vấn đề. Chú tư mua trên chợ đen, nhà mình mua lại tất nhiên phải tính giá chợ đen rồi. Chứ không cô muốn thế nào, lấy không của người ta chắc?”
Chị hai Chu đứng lườm chồng cháy mắt.
Anh hai Chu chán không muốn đôi co, nói: “Được rồi, bớt nói lại. Mau đi gói sủi cảo đi. Chỗ thịt ba chỉ này là thịt ngon đấy. Nếu không phải anh trai ruột thì còn lâu chú tư mới chịu đổi.”
Tiền cũng đã tiêu ra rồi, còn nói gì được nữa. Chị hai Chu đành bắt tay vào nấu nướng.
Cả nhà năm người quây quần ăn sủi cảo, ngon mĩ mãn cuộc đời, đến cả chị hai Chu cũng không chê bai bới móc được cái gì nữa.
Lần phân thịt trước, Chu gia vẫn chưa phân gia cho nên mỗi người gắp được có một gắp, chẳng bõ dính răng.
Hôm nay mạnh tay cắt hẳn nửa cân thịt gói sủi cảo, phải nói là ăn đã đời. Còn lại nửa cân, để dành ăn từ từ.
Nhà chị hai Chu ăn thịt, mà thịt lại được đổi từ nhà Lâm Thanh Hoà.
Tin này ngay lập tức truyền ra. Chị cả Chu trào phúng, Chị ba Chu chế nhạo, thầm thì với chồng: “Hôm nọ mới đánh nhau xong, hôm nay vẫn còn mặt mũi qua bên đó đổi thịt, mặt dày thật ấy.”
Sự chú ý của anh ba Chu không nằm ở chỗ mặt ai dày, mặt ai mỏng mà nằm ở miếng thịt heo, anh cũng muốn ăn: “Hay nhà mình cũng qua đó đổi đi?”
Chị ba Chu tức giận: “Đổi cái gì mà đổi, sắp phân thịt đến nơi rồi, đợi mấy hôm nữa rồi ăn.” Anh ba Chu bật cười: “Em đang mang thai, cũng nên ăn chút thịt tẩm bổ.”
Nhóc Chu Đông Đông mới được một tuổi, chị ba Chu lại có tin vui.
Từ sau khi sinh xong cô con gái đầu lòng Chu Ngũ Ni, vợ chồng anh chị ba chờ mỏi mắt bao năm mới sinh thêm được Chu Đông Đông, ai ngờ mới qua một năm cái bụng lại có động tĩnh.
Thật ra thì chị chưa đi tới trạm y tế khám, chỉ là kinh nguyệt trễ một tháng nên đoán vậy thôi, nhưng khả năng trúng thưởng phải tới tám, chín phần.
Khỏi cần tới trạm y tế kiểm tra chi cho cực, cứ đợi tháng sau là biết liền ngay thôi.
Lâm Thanh Hoà vẫn chưa biết chuyện này, mãi tới hôm 25 đi đại đội phân thịt gặp nhau nghe chị ba nói cô mới biết.
Hai chữ “khiếp sợ” không đủ diễn tả biểu tình của Lâm Thanh Hoà ngay lúc này: “Trời đất, nhanh dữ vậy? Chị mới sinh mà?”
Lâm Thanh Hoà vẫn luôn cảm thấy nhóc Chu Đông Đông mới vừa sinh chưa bao lâu.
Chị ba Chu cười cười: “Này tính là gì, thím cũng nhanh lên đi.”
Lâm Thanh Hoà lúng túng: “Khụ, đừng giục em, em có ba thằng nhóc rồi còn gì, không định sinh thêm nữa đâu.”
Chị ba Chu cười cười im lặng, vì ở nông thôn, phụ nữ đẻ được ba đứa con trai là đủ tự tin ngẩng mặt nhìn đời, không cần vất vả sinh thêm nữa.
Lần phân thịt này nhà Lâm Thanh Hoà vẫn được chia số lượng không nhỏ, nhưng không phải heo nhà mình nuôi nên không được lấy mấy thứ như nội tạng.
Cha mẹ con cái kéo nhau về tới nhà, Chu Thanh Bách mới quay qua hỏi Thanh Hoà: “Chị ba lại có thai?”
Vừa nãy anh nghe loáng thoáng đám phụ nữ nói chuyện, chỉ nghe được đoạn đầu không kịp nghe đoạn cuối Lâm Thanh Hoà nói không sinh nữa.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, lúc nghe tin em cũng hết cả hồn, năm ngoái mới sinh Đông Đông, năm nay lại có nữa, nhanh dã man.”
Đâu phải một mình chị ba Chu nhà này, giờ ra đường bắt gặp đầy thai phụ. Mùa đông rảnh rỗi, hết ăn lại ngủ, chẳng có việc gì làm thì lại tạo người thôi. Cứ dăm, ba ngày lại có nhà báo tin vui, ví như thím Trần sát vách, năm ngoái mới kiếm Lâm Thanh Hoà mua hai cân đường đỏ cho con dâu ở cữ, ấy thế mà năm nay cô con dâu lại tiếp tục mang bầu….
Chu Thanh Bách nhìn vợ buồn cười: “Chuyện tốt như thế có gì đâu mà hết hồn?”
Lâm Thanh Hoà thoáng qua là biết tỏng ý tứ của ông tướng này rồi, cô ho khan di dời chủ đề: “Chỗ thịt heo này làm món gì được nhỉ?”
“Cứ làm theo ý em là được.”
Màn đêm buông xuống, đèn thổi tắt ngóm, con cái ngủ hết, rốt cuộc Lâm Thanh Hoà cũng không thể trốn tránh vấn đề sinh con đẻ cái.
Sau khi hai vợ chồng thân mật một phen, Chu Thanh Bách ôm vợ âu yếm nói: “Sinh thêm mấy đứa nữa đi, nhà ta nuôi nổi.”
Lâm Thanh Hoà bĩu môi, trong bụng nói ai thèm sinh, nhưng kể cũng kỳ, bao lâu nay hai vợ chồng quan hệ đều không dùng áo mưa, sao bụng cô chẳng có động tĩnh gì nhỉ?!
Năng lực anh như nào, khụ….cô là người hiểu rõ nhất. Làm vợ một người đàn ông cường tráng như này, đáng lẽ phải dễ dàng hoài thai lắm chứ nhỉ.
Lạ thật?!….Hay là cô quên mất chuyện gì nhỉ??
Nhưng mà nếu có thai thì cô phải đẻ à? Eo ôi, sợ lắm, đau lắm, thôi không sinh đâu …
Lâm Thanh Hoà nhủ thầm lần sau đi huyện thành nhất định phải tạt qua bệnh viện mua ba con sói mới được.
“Hử?” Chu Thanh Bách đợi nửa ngày cũng không thấy cô vợ nhỏ lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà đỏ mặt, đáp qua loa: “Con cái là trời cho, chắc là duyên phận chưa tới.”
Ờ, bà xã nói đúng, thôi đợi ông trời ban cho vậy, còn bây giờ anh phải kéo bà xã đánh tiếp hiệp nữa cho dễ ngủ.
Tận lúc Thanh Hoà mệt mỏi rã rời, thân, eo đau nhức anh mới buông tha.
Trước khi chìm vào giấc ngủ Lâm Thanh Hoà vẫn cố nhắc nhở bản thân mình ngày mai nhất định phải đi mua ba con sói, tuyệt đối không thể mang bầu.
Thật không may, sáng hôm sau mở mắt ra ập vào là một khoảng mênh mông trắng xoá toàn tuyết là tuyết. Rồi xong, định mệnh!
Hôm nay đã là ngày 29 tháng chạp, chả còn việc gì làm, tuyết rơi dày cũng chẳng đi đâu được, Lâm Thanh Hoà làm biếng xuống giường, cuộn tròn trong ổ chăn đọc sách giết thời gian.
Đang rung đùi ấm áp thì có tiếng người gọi cửa.
Hoá ra là cậu ba Lâm tới, trên tay còn xách theo một con thỏ hoang.
Bình thường bắt thỏ đã vô cùng khó, huống chi cái thời tiết khắc nghiệt này. Vất vả vồ được một con lại còn mang sang đây.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt hỏi: “Tuyết rơi lớn như này mà còn chạy ra ngoài bắt thỏ?”