Khi Lục Diệu Tông thấy được Lục Hướng Noãn ở bên ngoài đám người, thì vươn tay chỉ về phía cô:
“Đó là chị gái của tôi, tôi nói Lục Hướng Noãn là chị của tôi, các người buông tôi ra.”
“Các người buông con trai tôi ra, mau buông ra.” Vương Chiêu Đệ cũng ở bên cạnh kêu lên, nghe con trai nói tới đồ đê tiện kia lập tức quay đầu nhìn phía sau, phát hiện thật sự là cô.
“Lục Hướng Noãn, còn không mau bảo người thả em trai mày ra.” Giọng điệu ra lệnh, giống y như trong trí nhớ của Lục Hướng Noãn.
Lục Diệu Tông là bảo bối, cô chỉ là một cọng cỏ.
“Bác sĩ Lục, đây là người nhà của cô à?” Bảo vệ Vương Đức Thắng đi tới hỏi.
“Tôi không quen biết.” Đôi tay của Lục Hướng Noãn cho vào trong túi, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Lục Hướng Noãn, đồ kỹ nữ này, cha mẹ mình còn không nhận, lương tâm của chị bị chó ăn sao, đồ đê tiện vạn người cưỡi.” Lục Diệu Tông lập tức mở miệng, dùng những lời mắng chửi khó nghe nhất mà không chút do dự.
Ngay cả người vây xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, nhìn về phía cả nhà vô cớ gây rối, trên mặt tràn ngập khiển trách.
“Nói đủ chưa?” Lục Hướng Noãn tiến lên trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Diệu Tông, giống như đang nhìn người chết.
Cô hận nhất ngoại trừ đôi cha mẹ cực phẩm này ra, còn có Lục Diệu Tông trước mắt.
Không có ai biết năm đó Lục Hướng Noãn suýt nữa bị anh ta cưỡng gian, cô là chị gái ruột của anh ta đấy.
Càng buồn cười chính là, vậy mà Vương Chiêu Đệ và Lục Quốc Khánh còn ngầm đồng ý với loại hành động này của anh ta.
Quả thực không bằng súc sinh, Lục Hướng Noãn chỉ hận vì sao lúc trước mình không thể nhẫn tâm cầm kéo cắt đứt thứ kia.
“Lục Hướng Noãn, nếu chị thức thời thì nhanh đưa tiền cho mẹ, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo. Cha mẹ vất vả nuôi chị lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.” Lục Diệu Tông cho rằng cô sợ hãi, càng thêm càn rỡ hơn.
“Sau đó thì sao?”
“Con nhóc chết tiệt kia, mau đưa tiền cho bọn tao, em trai mày còn đang đợi kết hôn đấy.” Vương Chiêu Đệ tiến lên nắm chặt tay Lục Hướng Noãn, nhưng bị Lục Hướng Noãn hất mạnh ra.
“Nó kết hôn liên quan gì tới tôi, tôi là cha nó hay mẹ nó?”
“Lục Hướng Noãn, chị đừng có mà cho mặt mũi còn không cần…” Lục Diệu Tông còn chưa nói hết câu, đã ăn hai cái tát của Lục Hướng Noãn.
“Miệng tiện thì tôi rửa miệng cho cậu, không cần cảm ơn tôi.” Sau khi nói xong, Lục Hướng Noãn lại tát mạnh hai cái.
“Đồ đê tiện này, mày dám tát Diệu Tông, tao đánh chết mày đồ khốn nạn này.”
Vương Chiêu Đệ vừa thấy con trai mình bị đánh, trong cơn giận dữ không tìm thấy công cụ đánh người, cuối cùng dứt khoát cởi giày trên chân ra báo thù thay con trai.
Bên Lục Quốc Khánh cũng vậy, chuẩn bị đè Lục Hướng Noãn lại để vợ mình đánh.
Dù sao ở trong mắt ông ta, con gái là con nhà người khác, đánh chết cũng không đau lòng, nhưng con trai không được.
Sau này con trai sẽ dưỡng già cho mình, sau khi chết sẽ chôn cất thờ cúng.
Lục Hướng Noãn cũng không phải ăn chay, gọi điện cho bên bảo vệ.
Vương Chiêu Đệ muốn cướp điện thoại của cô, trực tiếp bị cô nhấc chân lên đá qua, ôm bụng kêu to trên đất.
Mà Lục Hướng Noãn không có chút đau lòng, đôi tay cho vào trong túi, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Chưa tới hai phút, người đã tới.
Lục Hướng Noãn chỉ vào mấy người nói: “Những người này nhiễu loạn trật tự bệnh viện, ảnh hưởng tới người bệnh khám bệnh.”
Nhân viên bảo vệ cao to, từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, không nói hai lời xách ba người này nhẹ nhàng như xách gà con ra bên ngoài.
“Lục Hướng Noãn, đồ chó má nhà mày, khốn nạn, đồ đê tiện, lãng hóa, mày đợi đó cho ông đây.”
“Mày là đồ sói mắt trắng, lúc trước khi sinh mày ra nên ném mày tới sau núi cho chó ăn.”
…
Cho dù bị người ta kéo di, Vương Chiêu Đệ và Lục Diệu Tông vẫn mở miệng mắng chửi Lục Hướng Noãn.
“Bác sĩ Lục, cô không sao chứ.”
“Không sao, mọi người tản ra đi.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì trở lại phòng khám của mình.