Ngày thường lão tam gửi tiền về, họ cũng chẳng lấy một xu, toàn bộ đưa cho Trình Như Lan, cũng là vì trấn an cô. Rốt cuộc cho dù tính hưu cô, nhỡ may mẹ kế tìm được còn tệ hơn, chịu tội vẫn là mấy đứa nhỏ, hơn nữa quân hôn cũng không dễ hủy như vậy.
Hai lão nhân gia không biết Trình Như Lan rốt cuộc là đang giả vờ hay là thật sự đổi tính, không dám đưa ra kết luận vội, dù sao chó không đổi được tính ăn phân, bọn họ cảm thấy Trình Như Lan đổi tính là chuyện không thể nào, bất quá cũng không biết trong hồ lô của cô đang bán cái gì, chỉ có thể chậm rãi nhìn xem.
Hai tiểu gia hỏa cũng không biết ông bà nội suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà tụi nó hiện tại thật sự rất hạnh phúc, mẹ thương tụi nó, còn có nhiều đồ ăn ngon để ăn, còn có quần áo mới để mặc, hơn nữa hiện tại mẹ cũng sẽ không đánh chửi tụi nó, mấy đứa nhóc cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự thật sự quá sung sướng rồi.
Hiện tại cả nhà Chu gia đều như làm công, còn chị dâu cả Chu thì ở nhà phụ trách chăm sóc mấy đứa nhóc, Chu Đại Trụ là mấy hôm trước đi làm không cẩn thận bị thương ở eo, nên mấy hôm nay mới ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc hai nhóc con đến đây, những người khác đều đã đi làm hết, trong nhà chỉ còn lại Chu Đại Trụ, chị dâu cả Chu với mấy đứa nhóc anh em họ.
Anh cả Chu tên Chu Mãn Quốc, chị dâu cả tên…, nhà họ có 4 đứa con, hai trai hai gái. Anh hai Chu tên Chu Mãn Quân, chị dâu thứ là Kim Yến Phương, nhà họ có ba đứa con gái với một con trai út. Mà lão tam chính là chồng hiện tại của Trình Như Lan, Chu Mãn Duệ, năm nay 26 tuổi, họ có ba đứa con trai. Con út Chu gia là một cô gái, còn chưa có gả đi, năm nay mới 16 tuổi.
Ba nhóc con nhà Trình Như Lan là ba đứa cháu nhỏ nhất của Chu gia, nhưng con út nhà anh hai Chu năm nay 5 tuổi, bằng tuổi Đại Bảo, Nhị Bảo, hiện tại hai nhãi con khoe kẹo đường ra, con út nhà anh hai Chu là Kim Đản cũng muốn ăn, liền ở chỗ đó hét lên: “Bà ơi, con cũng muốn ăn đường, con cũng muốn ăn đường!”
Đại Bảo là một bé ngoan, thấy Kim Đản muốn ăn đường, mà mình có hai viên, liền không ngần ngại chia cho cậu nhóc một cái. Kim Đản lấy được kẹo, liền nín khóc mà cười hi hi ha ha, đi chơi cùng đám Đại Bảo Nhị Bảo.
Trình Như Lan cũng không biết hai nhóc con chạy đến nhà ông bà nội, cô hiện tại đang nghĩ về sau sinh hoạt như thế nào, cô chắc chắn không thể nào đi làm công, nếu vậy thì dựa vào cái gì để sống bây giờ?
Dựa vào tiền mà ba của ba đứa nhóc hàng tháng gửi về sao? Nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa sang năm nhật tử gây khó dễ, đến lúc đó có tiền cũng không mua được gạo, hơn nữa còn cả bên nhà mẹ đẻ, nếu hiện tại cô đã thay thế nguyên chủ, vậy thì cũng không thể mặc kệ họ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Như Lan bèn nghĩ ước hệ thống có thể tuyên bố thêm một ít nhiệm vụ, chính cô có thế tích lũy nhiều điểm tích lũy hơn một chút, đến lúc đó đổi một ít gạo trắng, như vậy thì có thể mang đi đổi hết thành thức ăn thô.
Chờ ba của mấy đứa nhóc gửi phiếu và tiền về, thì lại có thể mang cái đó đi mua gạo.