Trở về đã là trưa muộn, phỏng chừng tụi nhỏ đã đói bụng rồi, Trình Như Lan nghĩ đến ba tiểu gia hỏa, trong lòng một mảnh ấm áp, mấy nhóc con chính là những gánh nặng ngọt ngào.
Trên đường về cô lén bỏ kha khá đồ vật vào trong không gian, sau đó lấy ít thịt với vài thứ linh tinh ra, nhằm che dấu tai mắt bên ngoài.
Nếu không nhà cô mỗi ngày đều ăn thịt, thời gian dài sẽ khiến người ta hoài nghi.
Về đến nhà, đẩy cửa ra, quả nhiên bà nội Chu đang ngồi nói chuyện với mấy đứa nhóc.
Nhìn thấy Trình Như Lan vác một sọt đồ, bà muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi xong lại không có mở miệng.
Trình Như Lan cố ý làm mặt lạnh, đi vào nhà lấy một bịch bánh quy ra, vẻ mặt không cảm xúc nói,”Cho mẹ, buổi sáng mẹ giúp con trông mấy đứa nhỏ, đây là bánh quy, mẹ cầm về đi, miễn cho hàng xóm lại nói con thế này thế kia.”
Để bánh vào trong lòng bà, Trình Như Lan liền không quản nữa, mang thịt trong sọt vào trong bếp, sau đó lại lấy hồ lô đang bọc trong giấy ra, cười với ba đứa nhóc nói: ”Lại đây, qua chỗ mẹ, mẹ cho mấy đứa ăn ngon.”
Ba nhóc con thấy mẹ mình lấy ra một xâu quả hồng hồng, lập tức đều chạy như bay tới trước mặt cô, kêu:”Mẹ, con muốn ăn! Ăn!”
Nhìn bộ dáng ba đứa nhóc gấp không chờ nổi nghển cổ lên, Trình Như Lan cảm giác trái tim mình mềm nhũn, quá đáng yêu rồi, cả một đám nhóc đáng yêu!
Cô chia cho mỗi đứa một viên hồ lô nhỏ, ba nhóc con nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt, thích vô cùng, ăn xong liền vây quanh cô tiếp tục ồn ào:”Còn muốn nữa, mẹ, con muốn ăn nữa!”
Cuối cùng Trình Như Lan chỉ cho Tam Bảo ăn hai viên là thôi, răng nhóc còn quá nhỏ, ăn nhiều sẽ sâu răng.
Mà bà nội Chu nhìn thấy Trình Như Lan đối xử tốt với mấy đứa cháu như vậy, liền không so đo thái độ của cô đối với bọn họ như thế nào, dù sao cô của hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, yêu cầu của bà nội Chu đối với Trình Như Lan rất thấp, đối xử tốt với mấy đứa cháu là được, dù sao con trai bà hằng năm ở bên ngoài, không thể làm tròn nghĩa vụ của người chồng, người cha.
Đây cũng là nguyên nhân bà nội Chu luôn nhường nhịn Trình Như Lan, cũng không cho hai người con dâu còn lại đến đây trêu chọc cô.
“Như Lan, nếu con đã trở về, vậy mẹ đi trước, phải rồi, nhà con sắp hết nước, mẹ quay về bảo anh cả buổi chiều qua gánh nước cho con.”
Nói xong cũng không chờ Trình Như Lan trả lời, cầm bánh quy quay về Chu gia.
Trình Như Lan nhìn thấy bà đi rồi, cả người đều nhu hòa lại.
Ngồi xổm ôm lấy Tam Bảo vào lồng ngực rồi ngồi lên ghế, hai nhóc con còn lại cũng vây quanh người cô.
“Hôm nay mấy đứa ở nhà có ngoan không, có nghe lời bà nội không?” Trình Như Lan dịu dàng kéo cả hai đứa nhóc vào lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Mẹ, tụi con ngoan lắm, cũng rất nghe lời bà!” Đại Bảo Nhị Bảo đồng thanh đáp.
“Ngoan lắm! Mẹ thích nhất là bé ngoan, mấy đứa đói chưa, mẹ đi nấu cơm ngon cho mấy đứa ăn.”