Gào xong, bà ấy lập tức đoạt lấy cái chén trong tay anh cả Chu bỏ vào tủ chén khóa lại, muốn đợi đến lát nữa ăn cơm tối thì lại lấy ra ăn.
Kim Đản thấy bà nội mang sườn xào chua ngọt đi cất, lập tức giả bộ khóc “Bà nội, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn đồ ăn ngon.”
Bà Chu trừ bỏ đứa con thứ ba thì thương nhất chính là mấy đứa cháu trai của mình.
Hiện tại ngoài ba đứa con trai của thằng ba ra thì hai đứa cháu trai đang đứng trước mặt, con trai của thằng cả năm nay mười tuổi và cậu nhóc Kim Đản này chính là tâm can bảo bối của bà ấy.
“Thật là một đám quỷ đòi nợ!” Bà Chu tuy rằng trong miệng mắng.
Nhưng vẫn là lấy mở tủ lấy hai miếng xương sườn ra đút cho cháu trai cả và Kim Đản mỗi người một miếng.
Kim Đản trong miệng được ăn nên cũng không khóc nữa.
Còn chị dâu cả và chị dâu hai Chu thấy con trai của mình được ăn thì cũng lập tức thành thật, không mở miệng nói lời chua ngoa gì.
Anh hai Chu thấy mẹ mình lại mang xương sườn đi khóa lại thì liền chạy đến trước mặt anh cả Chu, chuyển động tròng mắt cố ý tỏ ra tò mò hỏi, “Anh cả, anh đã nếm thử mùi vị của sườn xào chua ngọt này chưa? Ăn có ngon không?”
Bà Chu đối với tính tình của hai đứa con trai này của mình đều hiểu rõ vô cùng. Bà ấy cảm thấy trừ bỏ thằng ba thông minh, có bản lĩnh giống mình thì hai đứa con trai còn lại một chút cũng không giống bà ấy.
Thằng cả thì quá trung thực, ngu ngốc còn thằng hai tuy có chút cơ linh nhưng cũng chỉ biết chơi một ít tiểu thông minh, không biết dùng lên chính sự.
“Thằng hai, mày cái đồ quỷ này. Anh cả mày là đi giúp đỡ gánh nước, nếu mày có bản lĩnh thì lần sau nếu có việc gì cũng đừng trốn so với ai cũng càng mau như vậy nữa đi! Xương sườn này là do anh cả của mày mang về, lại lằng nhằng nữa thì đến tối một miếng tao cũng sẽ không cho mày ăn.”
Bà Chu trực tiếp phát uy.
Anh hai Chu vẫn là không dám khiêu chiến với quyền uy của mẹ mình, lập tức tỏ ra cợt nhả mà nói: “Mẹ, con cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Không hỏi nữa, anh cả là vất vả nhất.”
“Hừ!”
Bà Chu thấy hai đứa con dâu đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, liền mắng: “Đồ không có ánh mắt, còn không nhanh cút đi nấu cơm. Chúng mày là muốn khiến bọn tao đói chết hết đúng không!”
Hai cô con dâu lập tức như chuột nhìn thấy mèo, “Mẹ, người đừng nóng giận. Bọn con đi nấu cơm liền đây ạ.”
Nói xong nhanh chóng đi về phía nhà bếp.
Còn mấy đứa cháu gái thì chỉ dám rụt mình vào một góc, sợ bị bà nội chú ý tới rồi mắng cho.
Hiện tại mỗi nhà đều trôi qua không dễ dàng gì, đoán chừng cả thôn bọn họ chỉ có mỗi nhà Trình Như Lan là trôi qua tốt nhất mỗi ngày đều có thịt ăn.
Nhà người khác vất vả cả một năm, cơm đều ăn không đủ no huống chi là ăn thịt! Thấy cũng chưa được thấy chứ đừng nói là ăn.
Hai lần được ăn thịt gần đây của nhà họ Chu cũng đều là nhờ phúc của Trình Như Lan.