Nhà họ Trình có ba con gái một con trai, ở trên Trình Như Lan còn có hai người chị, chị cả cô gả đi xa, ở một vùng núi hẻo lánh, điều kiện gia đình không tốt, hiện tại sinh bốn người con, hai trai hai gái.
Chị hai cô, gả ngay ở trong thôn này, điều kiện gia đình cũng bình thường, cả nhà đó chỉ có một người con trai, cha cũng đã qua đời, chỉ có mẹ già là quả phụ.
Lúc đó chị hai cô và anh rể hai phải lòng nhau, chị hai cô một hai phải gả cho anh ta, cha Trình mẹ Trình không khuyên nhủ được chị ấy nên cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Nhưng tính tình chị ấy cũng khá dễ chịu, tuy cuộc sống trôi qua trong cực khổ, nhưng chị ấy là chủ trong nhà, chồng chị ấy đối xử rất tốt với chị ấy, tính tình mẹ chồng chị lại có chút nhát gan, vì thế chị ấy ngày càng trở nên đanh đá, nếu không sẽ dễ bị người ta coi thường.
Trình Như Lan là đứng thứ ba, gả tới nhà họ Chu ở thôn bên cạnh, còn gả cho một người tham gia quân đội, lúc đó cả nhà ghen tị muốn chết.
Chỉ có cha Trình mẹ Trình là khổ tâm, không ai biết, con gái họ ép người ta cưới cô, họ sợ sau này cô sẽ hối hận!
Mấy năm nay không phải như vậy sao, tiếng xấu đã truyền đến tai họ.
Họ cũng đã từng khuyên cô, kêu cô đối xử tốt với con của cô một chút, nhưng cô không chịu nghe lời khuyên, cuối cùng họ cũng không có cách nào, chỉ có thể kêu cậu út thỉnh thoảng đem cho mấy đứa nhỏ một ít khoai lang đỏ khô để ăn.
Cậu tư chính là em trai của nguyên chủ, là người cao cao gầy gầy trước mặt, một thanh niên đẹp trai tên Trình Hải Quân.
Trình Hải Quân nhìn thấy chị ba của anh ấy rất lâu không trở về dẫn theo ba cháu ngoại nhỏ trở về, hào hứng bước tới nói: “Chị ba, chị trở về rồi!”
Sau khi chào hỏi xong, lại nói với hai đứa bé vây quanh anh ấy: “Ai da, các cháu đến rồi, có nhớ cậu út không, cậu út nhớ các cháu muốn chết, đợt này các cháu ở đây chơi mấy ngày, cậu út dẫn các cháu đi bắt cá ăn!”
Hai đứa bé vừa nghe thấy có thể đi bắt cá hào hứng reo to, “Vâng, vâng!”
Trình Hải Quân cảm thấy lần này gặp mặt hai đứa bé đều trở nên hoạt bát hơn, lá gan cũng lớn hơn, không giống như trước kia thật sự hay mắc cỡ và hướng nội.
Anh ấy lại bế Tam Bảo lên nói: “Bé cưng, hình như cháu không nhận ra cậu út, cháu gọi cậu là cậu út, cậu út cho cháu đồ ăn ngon được không?”
Cậu bé bị bế lên, cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn reo lên, “Cậu út, ăn ngon!”
“Ai, thật ngoan! Cậu út đưa cháu đi kiếm đồ ăn ngon!” Anh ấy vừa đùa giỡn với cậu bé, vừa trở về.
Như Lan dẫn hai anh em đi theo phía sau.
Trình Như Lan đi đến cổng sân, bỗng nhiên hơi sợ hãi, chờ một chút cô có thể bị lộ không, cha mẹ nguyên chủ có nghi ngờ cô hay không.
“Ai, chị ba, sao chị không vào nhà đi?”
Nhìn thấy Như Lan đi đến trước cửa sân đột nhiên ngừng lại, Trình Hải Quân tò mò hỏi.
“A, đã lâu không đã trở về, không biết cha và mẹ có giận chị không?” Trình Như Lan thuận miệng tìm một cái cớ.
“Vào đi thôi, cha và mẹ đều đang chờ chị đó, vừa nghe nói chị trở về lập tức kêu em chạy ra đón chị, đi thôi!”