Bà lão đảo nhìn mắt qua, cơ thể chị dâu cả căng cứng lên theo bản năng, trong lòng có chút sợ hãi, may mà lần này bà lão không nói gì, sau khi nhận thấy sự háo hức ẩn ẩn lộ lộ của cháu mình, bà nhẹ nhàng gọi bọn trẻ lại đây: “Lại chỗ bà này.”
Chờ lũ trẻ đến, bà cũng dắt bọn chúng đi pha sữa mạch nha uống.
Chị dâu cả cảm thấy hài lòng, cũng cảm thấy mẹ chồng không quá bất công.
Sau khi Thẩm Gia Dương bưng bát sữa trở lại phòng, thấy vợ mình nhìn qua liền đưa cái bát qua giống như đang ban thưởng: “Tiểu Uyển, em đoán xem anh mang cái gì về?”
Thẩm Uyển còn chưa thấy được trong bát là gì, nhưng chóp mũi đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Mẹ chồng đã từng cho lũ trẻ uống qua cái này rồi, nên chỉ cần ngửi cô cũng đoán ra được cái gì.
Cô rất vui mừng nhận bát trong tay anh, mặt mày hớn hở cười: “Thật tốt quá, bé cưng uống cái này vừa dinh dưỡng lại vừa ngon, mẹ thật là hào phóng, để em đút cho bé cưng ăn!”
Tâm lý của cô cũng giống như chồng mình.
Không chỉ hạnh phúc vì món ăn này, mà còn hạnh phúc vì thái độ của mẹ chồng đối với đứa trẻ.
Sau khi lấy bát, cô dùng thìa khuấy đều, thổi một lúc, thấy không còn nóng thì cô đặt bát lên tủ đầu giường rồi nhấc đứa trẻ lên, để cô bé dựa nửa người, tay trái bế bé con, tay phải cầm chắc thìa, cô múc một ít sữa mạch nha ngọt ngào và đưa lên miệng cho đứa bé ăn.
“Bé cưng, tới giờ ăn rồi nè, a, há miệng nào!”
Thẩm Uyển chưa kịp nói xong, Thẩm Tiểu Vũ đã tự giác mở miệng, bụng cô vốn đã kêu gào từ sớm, bây giờ ngửi thấy mùi thơm và thức ăn được đưa đến tận miệng, cô không tự chủ được nữa.
Thẩm Uyển ngạc nhiên nói: "Con bé ngoan quá phải không? Nhìn này Gia Dương, cái miệng nhỏ nhắn của bé cưng thật đáng yêu!"
Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng đưa thìa vào miệng nhỏ của đứa bé, hết thìa này đến thìa khác, một lớn một nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý, đôi mắt Thẩm Uyển đã cười đến tít lại.
Đứa bé ngoan ngoãn như vậy chính là con của cô, chỉ cần nghĩ thế này, Thẩm Uyển đã thấy cuộc sống của mình đẹp hơn cả bầu trời.
Thẩm Gia Dương cũng không nhịn được gật đầu.
Xét cho cùng, trong nhà cũng đã có bốn cháu trai và cháu gái, trước kia khi cháu trai và cháu gái vừa mới sinh ra và còn nhỏ, luôn có những khoảng thời gian đặc biệt ồn ào.
Nhưng đứa bé nhà mình chỉ khóc trước khi nhặt về, nhưng sau khi đón về, dù là sốt hay cho ăn, bé cũng không bao giờ quấy khóc, trên các phương diện đều chịu hợp tác, không giống mọi đứa trẻ khác.
Ngoan đến mức khiến bạn không thể không mềm lòng.
Hai vợ chồng ngồi bên mép giường, một người cho ăn, một người quan sát, hai người có thể nhìn thấy biểu cảm khi đứa bé ăn, xem ra rất ngon miệng.
Bởi vì Thẩm Tiểu Vũ thực sự rất đói, lúc đầu cô không nghĩ ngợi gì, Thẩm Uyển cho cô ăn thì liền ăn, còn ăn rất vội vàng, nhưng sau khi cơn đói không chịu nổi giảm bớt một chút, cô đã bị ánh nhìn nóng rực của hai người bọn họ chằm chằm lên người mình, có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt tuy chưa thể nhìn rõ, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn được hình dáng.
Lúc cô đang ăn cơm bị mọi người vây quanh nhìn không nói một lời, thỉnh thoảng lại nghe được những lời khen ngợi khác nhau của hai người bọn họ, Thẩm Tiểu Vũ trong lòng có chút vui sướng, nhưng tâm lý của người lớn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cứ có cảm giác thân thể sau khi thu nhỏ thì tâm lý cũng biến thành ngây thơ.
Trước mặt bố mẹ mới, cô luôn có cảm giác được cưng chiều, yêu thương, cảm giác này thật sự làm người ta say mê, tuy thế nhưng cô vẫn lo lắng rằng sau này sự cưng chiều này sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Nếu vẫn chưa hưởng thụ thì có thể quên đi, nhưng tước đoạt ngay sau khi đã hưởng thụ thì không thể chấp nhận được.
Nhưng Thẩm Uyển không vội vàng chút nào, tốc độ của em bé chậm lại, tốc độ cho ăn của cô ấy cũng chậm theo, trong khi tận hưởng quá trình cho ăn, cô lại bắt đầu nói chuyện với chồng mình.