Nhưng sau khi Thẩm Tiểu Vũ nghĩ lại thì nó thực sự không có gì đặc biệt.
Lúc đó cô cũng uống một ít thuốc, được Thẩm Uyển dỗ dành nên cảm thấy buồn ngủ, sau khi cô ngủ quên thì trung tâm thương mại đã xuất hiện bên người, cũng không có gì đặc biệt cả.
Lần này, ý thức cô muốn đi vào, nhưng kết quả đã nửa ngày cũng chưa phản ứng.
Thẩm Tiểu Vũ không khỏi lại sững sờ!
Có phải Chúa đang trêu đùa cô không? !
Cô không tin trên đời này có ma quỷ!
Thẩm Tiểu Vũ hít một hơi và bắt đầu nhẩm ở trong đầu "Tôi muốn vào, tôi muốn vào".
Sau khi đọc nó vài lần, nhưng thực sự không có phản hồi.
Lúc này Thẩm Tiểu Vũ thực sự có hơi tức giận, đầu óc căng thẳng của cô không thể thư giãn được, dù có mắng chửi, có khó chịu ra sao, trung tâm thương mại kia vẫn không xuất hiện như cũ……
Mới vừa nghĩ chuyện này cứ thế là kết thúc, thì cảnh tượng trước mắt đột ngột biến đổi.
Người lại một lần nữa xuất hiện trong trung tâm thương mại, thậm chí vị trí đứng giống hệt lần trước.
Thẩm Tiểu Vũ: “…”
Ôn tồn nhẹ nhàng nói không nghe, muốn chửi mắng mới được, cái trung tâm này chẳng lẽ là thiếu đòn thiếu mắng sao?
Quên đi, dù sao người cũng đã vào rồi.
Ở trung tâm thương mại này, cô giống như được ban tặng mọi thứ, không bị giới hạn bởi điều kiện vật chất như bên ngoài.
Cô có thể làm hầu hết mọi thứ, đến bất cứ nơi nào cô muốn, thật là tuyệt!
Nghĩ đến đây, Thẩm Tiểu Vũ không hề lãng phí thời gian nữa.
Sau khi phân loại suy nghĩ, cô khẽ quét mắt, và nhanh chóng đi đến quyết định
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người cô bỗng bay lên đi đến khu hạt và dầu, nói chính xác là nơi chứa gạo, sau khi tới nơi, cô trực tiếp vươn tay nắm lấy một nắm gạo nhỏ, muốn xem gạo có giống như quả trứng mà cô đã chạm vào trước đó không, từ trong trung tâm nhảy ra bên ngoài.
Kết quả đặc biệt xuất hiện ngay lập tức.
Một nắm cơm nhỏ thực sự biến mất dưới con mắt của Thẩm Tiểu Vũ, giống hệt như quả trứng biến mất trước đó.
Có vẻ như những thứ tiếp xúc trực tiếp với cô thực sự đi ra ngoài.
Nhưng vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, Thẩm Tiểu Vũ vẫn còn rất nhiều phỏng đoán muốn xác minh từng cái một.
Nhớ lại lần trước phải rời khỏi trung tâm thương mại sau khi ở trong này một lúc, Thẩm Tiểu Vũ không dám lãng phí thời gian, vì vậy cô nhanh chóng thử nghiệm ngay trong trung tâm.
Không biết phải mất bao nhiêu thời gian để cô rời trung tâm thương mại một lần nữa.
Ý thức trở lại trong cơ thể, Thẩm Tiểu Vũ trở lại làm đứa nhỏ nằm ở trên giường, rất khó cử động thân thể, so với sự "toàn năng" trong trung tâm thương mại thì khoảng cách thật sự quá lớn!
Thẩm Tiểu Vũ thở dài một hơi, nhưng nhìn vẻ mặt của cô liền thấy sự hài lòng.
Sau một số thử nghiệm, cô thực sự đã nắm vững một số quy tắc và kỹ thuật.
Ví dụ, những thứ tiếp xúc trực tiếp với cô thực sự có thể xuất hiện ra ngoài thực tế từ trung tâm thương mại, nhưng điều này không phải là không có hạn chế.
Ít nhất hiện tại, cô chỉ có thể mang một lượng nhỏ đồ ra khỏi trung tâm, và số lượng số lần có thể được sử dụng là hạn chế.
Đánh giá từ kết quả của cuộc thử nghiệm, hiện tại mỗi ngày cô có ba cơ hội để mang những thứ mình cần ra khỏi trung tâm.
Vượt qua chỉ tiêu thì liền bất lực.
Vấn đề là việc mang mọi thứ ra ngoài làm tiêu hao quá nhiều trí lực của Thẩm Tiểu Vũ.
Vì vậy, một suy đoán hợp lý được đưa ra, đó là cô bây giờ còn quá trẻ và trí lực có hạn, cho nên không chỉ số lượng đồ vật cô mang ra có hạn, mà số lần cô có thể mang đồ ra cũng hạn chế, nhưng theo độ tuổi phát triển thì sức mạnh tinh thần sẽ càng tăng lên, những hạn chế này chắc chắn sẽ được giảm bớt.
Cuối cùng, Thẩm Tiểu Vũ sẽ có thể sử dụng những thứ trong trung tâm thương mại mà không bị giới hạn, đồng thời có thể kiểm soát việc mang đồ ra khỏi trung tâm thương mại, miễn là cô kiểm soát nó đúng cách, cũng không phải mọi thứ cô chạm vào cũng sẽ xuất hiện trong thực tế.