Mặc dù chỉ có hai người trong phòng nhưng một người vừa làm quần áo vừa nói chuyện với đứa bé trên giường, đứa bé trên giường lại mở tròn mắt, thỉnh thoảng sẽ cất tiếng a a như thể đang hưởng ứng đáp lại, không khí xung quanh dường như rất hài hòa và ấm áp.
Dần dần một lúc, Thẩm Uyển đã từ từ may xong bộ đồ thứ hai cho Thẩm Tiểu Vũ.
Tấm vải mà mẹ chồng đưa cho cô và tấm vải mà cô đã để dành gần như giống nhau.
"Phải cảm ơn bà nội đã cho mẹ nhiều vải thế này, nếu không mẹ chỉ có thể giúp con may một chiếc váy.
Nhìn bà nội đối với con tốt như thế, lớn lên con nhất định phải hiếu thảo với bà nội, con biết không?" Thẩm Uyển cắn đứt sợi chỉ, sau đó hướng đến Thẩm Tiểu Vũ ra dáng nói. Thẩm Tiểu Vũ vẫy nắm đấm nhỏ, nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu. Thực tế nhìn vào thì chỉ là một chút uốn éo mà thôi.
Cô tiếp xúc với vợ chồng Thẩm Gia Dương nhiều nhất trong gia đình này, cô còn chưa nhận biết hết những người còn lại trong gia đình, cũng không quen thuộc với họ, nhưng nếu mẹ nuôi đã nói như vậy, chứng tỏ bà lão ít nhất là một người đáng kính.
Cô cũng biết rằng trong thời đại ngày nay, những người đảm đương làm chủ trong gia đình thường là
những bà cụ.
Nếu không có sự cho phép gật đầu của bà lão, thật sự không chắc có thể được gia tộc này tiếp nhận, tuy rằng bản thân chưa trải qua những chuyện này, nhưng nghĩ thôi cũng có thể chắc đến tám chín phần. Thẩm Uyển bỏ quần áo nhỏ xuống, không kìm lòng được mà hôn lên mặt Thẩm Tiểu Vũ lần nữa: “Thật ngoan, bé cưng sao có thể ngoan như vậy chứ?” Loại quần áo nhỏ dành cho trẻ em này quá dễ dàng đối với cô, chỉ cần đem mấy mảnh vải nhỏ ghép lại thành kích thước vừa vặn, sau đó mới khâu thành kiểu dáng quần áo, thật sự không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi hôn đứa trẻ, Thẩm Uyển cầm bộ quần áo mới may, lắc lắc trước mặt cô: “Nhìn xem, bé cưng lại có quần áo mới, thật là một đứa bé may mắn, bé cưng của chúng ta có vui không?” Thẩm Tiểu Vũ: “A – a ~” Thẩm Uyển nghĩ là đứa bé đang trả lời chính mình, cô mỉm cười cất quần áo đi, vẫn còn sót lại một ít vải, những mảnh vải này không còn vá được nữa, mặc dù đã cất đi rất lâu nhưng vẫn còn mới, không được lãng phí, vì vậy cô liền đem cất hết những số còn lại.
Sau khi cất vải đi, cô chợt nhớ ra điều gì đó.
"Hai ngày nữa trời tạnh mưa, ra ngoài còn phải mang theo bé cưng đi cùng, không có cái đồ địu là
không được, phải làm một cái địu cho bé cưng thôi!” Cái này cũng không khó, chỉ cần lấy mấy bộ quần áo cũ ghép lại, sửa sơ qua là mang được, đến lúc đó mạng đứa bé trên lưng hoặc trước ngực đều được, rất nhiều người trong thôn vẫn làm như thế.
Thẩm Uyển vừa nghĩ đến liền bắt tay vào làm.
Đặt bộ quần áo mới sang một bên, cô đang định xem qua bộ quần áo cũ không mặc được nữa, kết quả quần áo cũ chưa kịp lật ra tìm đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài, nói xong có người cất tiếng gọi cô.
Thẩm Uyển khẽ mỉm cười ngạc nhiên, nhanh chóng leo xuống giường, vừa mở cửa đã thấy chính là mẹ đẻ của cô, người đang nói chuyện với Gia Dương cách của không xa.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Thẩm Uyển gọi một tiếng, vốn dĩ định trực tiếp chạy ra nhưng nhớ tới trong phòng còn có đứa nhỏ, cô kìm lòng lại, vẫy vẫy tay: “Mẹ vào đây đi!” Thẩm Gia Dương không nhịn được cười khi, nói với mẹ vợ: “Mẹ đi nói chuyện với Tiểu Uyển đi, con còn có việc phải đi nên không ở cùng mẹ được!” Mẹ vợ “a” một tiếng, rồi đi vào phòng Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển đón mẹ vào phòng, sau đó miệng như cái súng máy nổ liên tục: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây, trong nhà không bận việc gì sao, cảm giác như rất lâu rồi chưa được gặp mẹ, mẹ tới tìm con có việc gì sao ạ?”