Lần đầu tiên họ gặp nhau, con bé đã lấy lòng được bà ngoại, không hổ danh là bé cưng của cô.
“Đúng vậy, bé cưng chắc đã biết đây là bà ngoại nên mới nhìn bà ngoại chào hỏi đấy!” Thẩm Uyển tủm tỉm cười, kéo một cánh tay nhỏ của Thẩm Tiểu Vũ lắc nhẹ, có chút đắc ý nói: “Con không lừa mẹ đúng không? Con bé thật sự rất đáng yêu!” Đứa trẻ ngây thơ, dễ thương và đáng yêu này là thứ dễ khơi dậy niềm yêu thích của phụ nữ nhất, cho dù mẹ Thẩm còn có chút suy nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không khỏi mềm lòng trước cuộc tấn công dễ thương này.
Dù sao cũng là con của con gái mình, thương con thì thương cho trót vậy.
Nếu con gái đã thích đứa bé này, bà là mẹ cũng không thể hất cho nó một gáo nước lạnh, đứa con gái này của bà từ nhỏ đến lớn đã được cưng chiều, thuận nước thuận gió mà trưởng thành, lúc kết hôn với con rể tình cảm cũng rất tốt, ở chung với nhà chồng cũng hài hoà, sống trong môi trường như vậy, dần dần con bé cũng hình thành nên tính cách đơn thuần, mềm mại.
Nhưng ai có thể nghĩ ra được con đường sinh ra đứa con nối dõi của nó lại gian nan như vậy.
Trong hơn nửa năm qua, bà đã nghe rất nhiều lời đàm tiếu về con gái mình, điều này khiến mẹ Thẩm
cảm thấy rất đau khổ.
Bà sinh năm người con, cuối cùng thì mới được đứa con gái, từ nhỏ đã ngoan ngoãn lại đảm đang, trên có ba anh, dưới có một em trai đều chiều chuộng đứa con gái duy nhất trong gia đình, vì vậy căn bản cô chưa từng bị bắt nạt bao giờ.
Sự bất bình lớn nhất mà con bé phải chịu có lẽ là những lời đàm tiếu mà bà đã nghe được trong suốt hơn sáu tháng qua.
Nhưng về phương diện này, mẹ Thẩm thật sự không thể làm gì hơn.
Với chuyện sinh con, trừ bản thân mình ra thì không ai khác có thể giúp được, nhiều nhất chỉ có thể tìm cách tìm vài công thức dân gian cho con gái điều dưỡng và phục hồi cơ thể, mong rằng con bé có thể mang thai sớm hơn.
Điều đáng mừng duy nhất là bà thông gia không phải là một bà già cổ hủ.
Ngược lại, thái độ của bà đối với con gái cũng không khác mẹ ruột là mấy, dù con gái đã một năm chưa có con, bà ấy cũng chưa từng chỉ trích, khi nghe ai đó chỉ trích thì bà ấy sẽ mắng ngược trở lại, có một người mẹ chồng như vậy thực sự đốt đèn lồng cũng khó kiếm được.
Nghĩ đến đây, bà lại cảm thấy con gái mình không gả cho sai người.
Nhưng bà vẫn mong con gái sớm có thai, chưa kể bản thân con gái cũng thích trẻ con, nhưng trên đời này, bà biết hoàn cảnh của một người phụ nữ không có con khó khăn đến nhường nào, dù cho
cuộc sống có ổn định đi chẳng nữa thì vẫn phải có một đứa con.
Lần này bà đến đây, ngoại trừ thăm đứa con gái nhỏ này, còn mang theo thuốc cho con gái.
Đúng rồi, nói đến thuốc...
Sự chú ý của mẹ Thẩm cuối cùng cũng rời khỏi Thẩm Tiểu Vũ, bà đặt Thẩm Tiểu Vũ trở lại giường, mở túi vải nhỏ vừa mang qua đặt ở trên giường, từ bên trong lấy ra một gói thuốc: “Đây là công thức dân gian mà mẹ nghe ngóng được từ người khác, con có thể thử lại xem!” Thẩm Uyển nhìn thấy túi thuốc, vẻ mặt trầm mặc chốc lát.
Không phải vì cô nghĩ rằng mẹ cô quan tâm quá nhiều, mà vì mặc cảm.
Mẹ của cô đã gửi cho cô không dưới một đơn thuốc, tất cả đều là để giúp cô, và mỗi lần cô lấy thuốc, chồng cô sẽ đưa cho bác sĩ Cố xem, sau khi xem, bác sĩ Cố cũng nói rằng mặc dù những loại thuốc này tuy rằng không nhất định sẽ giúp phụ nữ có thai, nhưng chúng không làm tổn thương cơ thể.
Tất nhiên, mẹ cô đã cân nhắc và sàng lọc kỹ lưỡng về vấn đề này trước khi đưa cho cô những đơn thuốc mà bà cho là hữu ích.
Nhưng cơ thể cô vẫn ổn nên không cần dùng thuốc gì cả, vậy mà cô vẫn giấu diếm chuyện này với mẹ mình.