Dù vậy nhưng trên mặt Thẩm Uyển lại cố gắng bình tĩnh, ngồi xổm người xuống hỏi: "Mẹ, đây là làm định làm gì vậy?".
“Hãy chế biến những hạt đậu nành này và làm thành giá đỗ.
Vào mùa hè nhiệt độ cao, chỉ cần khoảng bốn năm ngày là có thể ăn được rồi!" Tay bà lão làm thoăn thoắt không ngừng, đem đậu nành ngâm vào chậu nước vừa phải, vừa làm vừa trả lời con dâu.
Vốn dĩ những chuyện nhỏ này đều để con dâu làm.
Nhưng số hạt đậu nành tốt như vậy, bà lão cũng không yên tâm giao cho người khác làm, một hai phải tự mình chủ động làm.
Tuy rằng vừa rồi bà có giáo huấn con dâu cả mấy câu, nhưng chung quy vẫn phải lấy những thứ này ra dùng, không cần thiết phải giấu giấu giếm giếm, dù sao cũng phải sử dụng, cũng coi như là thõa mãn lòng hiếu kì của hai đứa con dâu này.
Có điều cũng chỉ tạm thời lấy hạt đậu nành ra trước, còn gạo cao lương và bột ngô vẫn được cất kĩ trong phòng! Con dâu cả vẫn luôn theo sát mẹ chồng, lúc sau liền lên tiếng: “Đúng vậy, số hạt đậu nành tốt như vậy, làm giá đỗ nhất định sẽ rất ngon, vận khí của lão tam thật sự quá tốt đi, nếu có thể nhặt được
nhiều lần như vậy nữa thì càng tốt!” Nghĩ đến giá đỗ thanh ngọt giòn rụm, cô ta sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
Bởi vì biết số đậu này là do lão tam đem về nên thái độ của con dâu cả đối với em dâu Thẩm Uyển càng nhiệt tình hơn, đối với người mang lại lợi ích cho mình, chưa bao giờ cô ta keo kiệt bủn xỉn gương mặt tươi cười của mình! Phải biết rằng cô ta vừa nhìn thấy cái túi vải mà lão tam đưa cho mẹ chồng, trong đó chắc chắn không chỉ có hạt đậu nành, hẳn là còn phải có những thứ tốt đẹp khác, nghĩ đến đây cô ta càng thêm phấn khởi nhìn em dâu út! Mặc dù con dâu thứ hai có phần kiềm chế hơn nhưng có thể thấy cô ấy cũng vui vẻ không kém.
Thấy vậy, Thẩm Uyển mím môi cười, trong lòng có chút áy náy.
Không phải người đàn ông của cô may mắn, mà là con gái của cô thật tuyệt vời! Ban đầu, gạo cao lương và bột ngô mỗi thứ chỉ khoảng một cân, nhưng hôm nay trước khi người đàn ông của cô đi ra ngoài, bên cạnh bé cưng lại xuất hiện thêm gạo cao lương và bột ngô mỗi thứ đều nhiều hơn một cân.
Tối đêm trước đó cũng từng xuất hiện hơn một cân hạt đậu nành, toàn bộ tổng cộng cũng phải nhiều hơn năm cân.
Trước sau gì cũng phải dùng hết, nếu lấy ra mấy lần thì phải nghĩ nhiều lý do nên hai vợ chồng cô đã
bàn bạc, quyết định dứt khoát lấy ra hết một lúc.
Nói đến cùng thì chồng cô thực sự vì yêu thương con gái mà đứng ra che chở rất nhiều.
Có điều chuyện này cũng không thể nói, cho nên biểu hiện của cô cũng vui vẻ giống như mọi người.
Khi Thẩm Uyển nghe chị dâu cả nói lời này, tuy biết rằng chị ta không cố ý nhưng cô vẫn không nhịn được mang theo ý vị nhắc nhở nói: “Gia Dương cũng là do trùng hợp, chứ loại may mắn này đâu thể ngày nào cũng có được!” Không thể tạo thêm áp lực cho chồng cô được! Cô lấy những thứ này ra chỉ vì gia đình khó khăn, nếu ở điều kiện cho phép thì cô sẽ cố gắng hết sức chứ không muốn để gia đình coi chuyện này là trách nhiệm của người đàn ông của cô, cho nên thứ cần nói thì phải nói rõ ràng.
Bà lão nghe vậy liếc nhìn con dâu cả một cái: “Nghe đi, Tiểu Uyển so với con còn hiểu chuyện hơn, nói chuyện phải giữ mồm giữ miệng, loại chuyện tốt này tưởng có thể gặp là gặp sao?” Con dâu cả lúc này cũng không một chút ái ngại, vươn tay làm bộ VỖ VỖ nhẹ vào miệng mình, cười hì hì: “Là con không đúng, đảm bảo sẽ không nói lung tung nữa” Có ăn là đủ rồi, quản nhiều như vậy làm gì chứ, chỉ tổ mệt thân.
Cả nhà từ lâu đã sớm quen với tính tình này của con dâu cả, cũng không để bụng chuyện này, dù trông cô ta có vẻ có chút không đáng tin cậy, nhưng trong chuyện làm ăn hoặc những chuyện lớn