Cố Hướng Đông đang ở trong phòng, anh nghe được thái độ kén cá chọn canh của chị dâu cả đối với Sở Y Nhất, sáng tối tắm rửa không phải là chuyện đương nhiên sao, vậy mà cũng đem ra nói được? Anh lắc đầu, anh thật sự không đồng ý với chuyện này. Thói quen sinh hoạt của hầu hết người trong xã thật sự không quá coi trọng về vấn đề vệ sinh cá nhân, nhưng mấu chốt là lại đi châm chọc sự coi trọng của người khác, đạo lý kiểu gì thế này?
“Rồi, rồi, là do cô có bản lĩnh, không dùng đồ của nhà họ Cố, còn mang về cho nhà họ Cố! Cô có bản lĩnh thì đừng bắt em út của tôi nuôi cô nữa, cô cũng tự ra ngoài kiếm tiền đi, cả ngày chỉ biết ru rú trong nhà!” Thường ngày, tiền trợ cấp của Cố Hướng Đông đều đưa hết cho mẹ cả Tôn, mặc dù không dùng hết toàn bộ, nhưng may là cũng tiêu xài lên bọn họ. Giờ bỗng dưng lòi ra thêm hai người nữa, nói không chừng sau này số tiền đó đều đưa hết cho Sở Y Nhất, vậy thì chẳng phải không còn lại gì cho bọn họ nữa sao. Tốt nhất là nên đuổi hai người này đi!
Sở Y Nhất nhất thời tức giận, “Cố Hướng Đông nuôi em nhưng cũng không ăn của chị hay uống của chị một miếng nào, chị kích động cái quái gì thế. Hơn nữa, Cố Hướng Đông cũng không nói gì, chị có tư cách gì khoa tay múa chân?”
“Tôi có tư cách gì sao? Tôi là con dâu cả được nhà họ Cố cưới hỏi đàng hoàng, sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Cố. Sao cô không tự xem lại mình đi, chỉ là một đôi giày rách, còn bỏ trốn với thằng khác. Dựa vào cái gì mà tôi không thể nói cô?” Trần Chiêu Đệ không ngờ Sở Y Nhất lại chống đối mình, vừa mở miệng ra nói thì muốn khó nghe bao nhiều thì có bấy nhiêu.
“Chị dâu, xin hãy chú ý ngôn từ của mình.” Cố Hướng Đông nghe không lọt tai nữa, giọng điệu của anh hơi trầm, những lời chị dâu cả nói quá tổn thương người khác.
“Mới sáng sớm làm gì vậy? Có để cho người khác nghỉ ngơi không? Nếu rảnh quá thì mau ra đường làm việc đi!” Mẹ cả Tôn bước ra khỏi phòng của mình với vẻ mặt bất mãn, con trai út của bà khó khăn lắm mới ở nhà, không thể để những chuyện tào lao này ảnh hướng đến tâm trạng của con mình, kẻo sau này không trở về nữa.
“Mẹ, mẹ tốt như vậy, tại sao lại có người không thích mẹ chứ?”
“Tiểu Bảo, nếu như bản thân con không làm sai, người khác không thích con, vậy thì đó là vấn đề của bản thân bọn họ. Chúng ta không cần phải làm khó chính mình, ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình, con biết không?”
“Con biết rồi mẹ, bác gái lớn không thích mẹ, vậy thì đó là vấn đề của bác ấy, mẹ không sai.”
Sở Y Nhất suýt nữa bật cười, Tiểu Bảo thật sự rất thông minh. Cô nhẹ nhàng giơ ngón tay cái ra trước mặt Tiểu Bảo, mỉm cười nhìn đứa trẻ.
Trần Chiêu Đệ đứng bên cạnh, cô tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật là, không nhận được một lời khen nào, Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất đang mỉm cười đến nỗi híp cả mắt lại, anh nghĩ.
“Mẹ, con thích mẹ, bố cũng thích mẹ, vậy là được. Bố, có phải vậy không?” Tiểu Bảo nhìn Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, anh không biết nên trả lời như thế nào.
“Được rồi, mau đi tắm thôi.” Để giải vây sự ngượng ngùng, Sở Y Nhất hối thúc Tiểu Bảo.
“Mẹ, vợ của em út cũng đã đến nhà chúng ta ở khá lâu rồi, cũng nên để nó xuống ruộng làm việc kiếm công điểm với chúng ta đi chứ?” Hà Ngọc Lan và Cố Kiến Quân đã đi làm đồng, Trần Chiêu Đệ rề rà mà mang theo dụng cụ làm nông đứng ở nơi đó, nhìn Sở Y Nhất với làn da trắng nõn, rồi lại nhìn đôi tai thô ráp của mình, sắc mặc có chút buồn bực, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Dựa vào cái gì mà Sở Y Nhất có thể ở nhà không cần phải ra đồng làm việc?
“Thằng út bị thương, nó phải ở lại để chăm sóc, con lo việc của con là được rồi, những việc khác không cần con phải phiền lòng.” Nói ra thì mẹ cả Tôn vẫn rất tốt với Sở Y Nhất. Nếu so sánh một chút thì có thể thấy bà ấy luôn giúp đỡ cô dù là ngoài mặt hay là trong lòng. Chủ yếu là vì Sở Y Nhất cũng không thích xía mũi vào chuyện khác, cô chỉ làm tốt việc của mình.
“Mẹ, mẹ cũng thiên vị quá rồi. Em út đâu có bị thương ở tay hay chân đâu, vẫn còn tốt sờ sờ ra đó, sao phải cần người ở nhà để chăm sóc riêng chứ?” Trần Chiêu Đệ bất mãn lẩm bẩm.
“Ôi trời, em cứ nghe lời mẹ là được, mau đi thôi, giờ đã là mấy giờ rồi?” Cố Kiến Quốc không thể chịu đựng vợ của mình được nữa, lúc nào cũng gây chuyện với Sở Y Nhất, bản thân anh ta cũng không hiểu nổi, sao cô ấy cứ phải làm khó Sở Y Nhất.
“Mẹ, sau này Y Nhất sẽ không phải làm ruộng để kiếm công điểm nữa. Con đã bàn với bí thư xã thành lập một lớp học ở xã để dạy cho những đứa bé ở tuổi đi học được học và đọc sách. Y Nhất sẽ là giáo viên của bọn chúng, như vậy có thể tính đầy công điểm.” Ngay khi Cố Hướng Đông nói điều này, Sở Y Nhất đã choáng váng, còn Mẹ cả Tôn và Trần Chiêu Đệ thậm chí còn bị sốc tới mức không nói nên lời.