Cô cũng không thể nào vì người khác nói vài câu mà phải như thế này như thế kia, làm như vậy cô chỉ mệt thêm thôi, suy cho cùng, có rất nhiều lời đàm tiếu về Sở Y Nhất. Chỉ cần hai người bọn họ không đá động gì đến cô, không chạm vào giới hạn của cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không tạo ra rắc rối cho bọn họ.
“Cậu cùng lắm chỉ trải qua một năm mà thôi, tương lai còn dài, không cần gấp gáp.” Sở Y Nhất nói với Lục Ái Quốc một câu, sau đó bưng quần áo đã được giặt xong đi về.
Lục Ái Quốc nghe xong, một lát nữa mới kịp phản ứng lại. Có phải chị dâu đang muốn nói cho anh ta biết rằng tương lai còn dài, rồi sẽ có một ngày Nhị Nha sẽ rơi vào tay của anh ta?
“Này, chị dâu, cá!” Anh ta mang theo vài con cá được buộc bằng dây rơm, gọi với từ phía sau của Sở Y Nhất,.
Sở Y Nhất không cần những con cá này, chưa kể nhà họ Cố cũng không thiếu. Lần trước Cố Hướng Đông bắt được nhiều cá như vậy, đã chia cho rất nhiều gia đình khác, phần còn lại cũng không ít, đều đưa cho mẹ cả Tôn làm cá muối. Kể cả thiếu đi nữa, cô cũng không thể nào đòi của Lục Ái Quốc được, bằng không sẽ giống như những gì góa phụ Mã đã nói, hai người là một cặp. Nếu để người khác thấy được, không biết lại vẽ ra câu chuyện gì nữa đây!
Ngày hôm đó, Cố Hướng Đông cũng không quay về. Buổi tối, sau khi dỗ Tiểu Bảo ngủ, Sở Y Nhất nhớ lại những gì Cố Hướng Đông đã nói với chính mình trước khi anh rời đi.
Anh nói, Y Nhất, em cũng biết tình hình của anh, anh không muốn em phải chịu tổn thương. Dù nói như thế nào đi nữa, ba cô gái đó đều toàn xảy ra chuyện sau khi đính hôn với anh, không có lửa làm sao có khói, anh thật sự rất sợ em cũng xảy ra chuyện không may gì đó.
Sau khi im lặng một lúc, anh tiếp tục nói. Lần này khi anh đi, anh không tiện dẫn theo Tiểu Bảo, thằng bé cũng không thể theo mẹ anh được, đành phải phiền em giúp anh giữ nó mấy ngày. Mấy ngày này em hãy suy nghĩ thật kỹ, có muốn ở cùng với anh hay không. Nếu như em không muốn, anh sẽ sắp xếp cho em, đến lúc đó lấy thân phận là anh trai để tìm một gia đình tốt cho em.
Sở Y Nhất nghĩ rằng Cố Hướng Đông, một người đàn ông có trách nhiệm, đồng đội hy sinh, anh nhận đứa trẻ về nuôi mà không nói một lời, hơn nữa còn chăm sóc hết sức mình. Anh sớm biết ở thời đại này, nói nhiều cũng không có ích gì, nên anh đã lấy một phần ăn cố định trong gia đình của mình chia cho Tiểu Bảo. Anh không để người nhà phải bớt ăn một phần nào, mà anh đã lấy phần của chính mình ra để chia.
Sở Y Nhất chỉ muốn nói rằng đây là một người đàn ông thực sự! Anh không đạo đức giả, không bắt gia đình phải hy sinh một chút gì chỉ vì lời hứa của anh.
Anh còn là một người có năng lực, nếu không lúc còn trẻ đã không đạt đến cấp trung đoàn, tất cả dựa vào quân hiệu.
Cố Hướng Đông có ấn tượng tốt về bản thân, cô có thể cảm nhận được điều đó. Còn bản thân cô thì sao, vô duyên vô cớ xuyên không đến năm 1960. Có lúc cảm thấy mình như một cái bèo không rễ, lang thang. Lâu nay cứ đi một bước là tính một bước, cảm thấy không có nơi nào thuộc về mình.
Cho đến khi anh xuất hiện trong nhà họ Cố, khoảnh khắc ấy cô cảm thấy trong lòng mình rất vui, hóa ra là anh, thật may là anh.
Cho nên cô muốn ở cùng với anh, bởi vì Cố Hướng Đông khiến cô cảm thấy rất an tâm. Nghĩ đến điều này, Sở Y Nhất đã đưa quyết định, đợi khi quay lại sẽ nói cho anh biết quyết định của mình.
Lấy thân phận là anh trai để đưa cô xuất giá, thật là vô tư!
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Sở Y Nhất cảm thấy con đường trước mặt quá rõ ràng, cuộc sống sau này đã có sự mong chờ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Y Nhất được mẹ cả Tôn đánh thức.
“Y Nhất, cổ họng của mẹ có chút khó chịu. Lần trước cái cao cao gì đó con cho mẹ uống còn không?” Mẹ cả Tôn từ ngoài cửa hét lên, giọng nói quả thực có chút khàn khàn.
“À, mẹ cả, vẫn còn, con sẽ lấy cho mẹ.” Sở Y Nhất lấy Thu Lê Cao mà trước đó quản gia nhỏ chẳng biết lấy đâu ra ép cho cô.
“Mẹ cả, mùa thu hanh khô, cái này con cho mẹ đó. Con cũng không hay uống, mẹ xem, vẫn còn rất nhiều thế này này!”
“Không cần đâu, mẹ chỉ uống một chén mà thôi, muỗng và chén mẹ đều đem theo cả rồi!” Nói như thế nào mẹ cả Tôn cũng không lấy, bà ấy chỉ muốn một ít. Sở Y Nhất không có cách nào giải quyết, đành phải múc một muỗng lớn bỏ vào trong chén cho mẹ cả Tôn.
“Mẹ, uống xong rồi thì đến tìm con, con thật sự không uống mấy cái này!” Mẹ cả Tôn tức giận, rốt cuộc thì bà cũng có muốn đâu, nếu không phải do bà cảm thấy khó chịu, bà cũng sẽ không qua tìm cô. Nói cho cùng, đây chính là sai lầm của việc thiếu thốn vật tư!