Chương 33: Những lời nói năng lảm nhảm không thể chịu nổi. (2)
“Nhân tiện, Y Nhất. Ngày hôm qua trên đường về nhà, mẹ đã gặp bí thư. Bí thư nói với mẹ là phòng dạy học sắp xây xong rồi, bảo con có thời gian thì qua đó xem sao, xem có chỗ nào cần thay đổi hay không, hay là có dụng cụ học tập nào cần phải chuẩn bị trước hay không.” Mẹ cả Tôn nhớ tới lời bí thư xã nói với mình, liền nhanh chóng nói với Sở Y Nhất.
“Ồ, nhanh vậy sao. Vâng, có thời gian rảnh con sẽ qua đó xem sao.” Sở Y Nhất cứ nghĩ là xây phòng mới rồi phải trang trí lại, chắc phải mất một khoảng thời gian, nhưng không ngờ nó lại nhanh đến như vậy. Đợi khi cô đến nơi, cô mới phát hiện ra tại sao lại được xây nhanh như vậy.
Là do cô đã quên mất, thời đại này không giống với thời đại hiện đại. Một ngôi nhà đất lớn, bàn ghế làm bằng bùn, trên tường còn có những vết nứt rất rõ ràng. Ánh mặt trời rọi xuống xuyên qua những khe nứt, nếu như trời mưa e là sẽ bị dột.
May mắn thay, cửa sổ của phòng lại lớn hơn so với những ngôi nhà bình thường, như vậy thì phòng học sẽ không quá tối tăm. Sở Y Nhất thở dài, đây chính là trình độ dạy học của hiện tại!
“Tiểu Bảo, con nói xem cô nên sửa sang lại chỗ này như thế nào đây, cô cảm thấy như vậy không ổn!” Sở Y Nhất nhíu mày, thật sự là không hài lòng với phòng học này.
“Mẹ, con cảm thấy môi trường ở đây còn không bằng ở nhà của chúng ta nữa. Mẹ thấy phòng của chúng ta đấy, đẹp biết bao nhiêu!”
“Ừ, tại sao cô lại không nghĩ ra, vẫn là Tiểu Bảo thông minh!” Sau khi Tiểu Bảo nhắc nhở, Sở Y Nhất nghĩ ngơi một hồi, đúng thế, có thể mua thêm một ít đồ về, sau đó trang trí một chút. Dù sao cũng phải đi mua dụng cụ học tập mà.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to, cậu bé đã nói cái gì, sao lại trở thành thông minh rồi. Tuy nhiên, bản thân cậu bé quả thật rất thông minh.
Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo về, lúc này mọi người trong nhà đều đang làm ruộng, trên đường cũng không có ai. Đến khi đi qua con đường gần những ruộng đất, cô nghe được những người đang làm đồng xì xào to nhỏ.
Sở Y Nhất mặc kệ, nếu dùng ngón chân để suy nghĩ, cô cũng biết những người này đang nói về mình. Với ánh mắt cứ tránh tránh né né thế kia, còn tưởng rằng bản thân cô không cảm nhận được hay sao! Cho đến khi những người này thấy cô không có phản ứng gì, bọn họ bắt đầu không kiêng nể nữa.
“Nhìn thấy không? Đó là người vợ mới cưới của Cố Hướng Đông ở nhà họ Cố. Nghe nói mới đầu nằng nặc bắt một thanh niên có học thức trong xã của nó dẫn nó chạy trốn. Kết quả người ta cho nó leo cây, đã thế còn bị bóc mẽ.”
“Thật sự không biết xấu hổ, nhìn điệu bộ của nó kìa, không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào hết!”
Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu, không có gì mới mẻ. Nhưng người nói không phiền, người nghe thì thấy phiền chết đi được.
“Nó còn đong đưa với Lục Ái Quốc, gian díu mập mờ.”
“Nói cái này làm tôi nhớ ra một chuyện. Hai ngày trước, tôi còn thấy hai đứa nó liếc mắt đưa tình bên cạnh bờ sông. Những con cá mà Lục Ái Quốc câu lên được đều đưa cho nó cầm về nhà ăn. Nếu như không có quan hệ gì, vậy hà tất cứ phải miễn cưỡng tặng cá, bộ bản thân ăn không được hay gì.”
“Ôi trời đất, đúng là xinh đẹp thì cũng có lợi!”
“Có lợi cái khỉ gì, đó gọi là không bỏ qua thằng đàn ông nào cả!”
...
Chết tiệt, cái miệng xúi quẩy của cô, nói đến cái gì cái đó xuất hiện! Sở Y Nhất thật muốn tát chính mình một bạt tai, nhưng bây giờ cô lại có ý tưởng mới. Những lời nói khác Sở Y Nhất đều không quan tâm, nhưng bà góa phụ Mã nói cô với Lục Ái Quốc gian díu với nhau là có ý gì đây? Sở Y Nhất dừng chân, nếu như cô nhịn vậy chẳng phải càng khiến người ta dễ ức hiếp mình hơn?
“Thím ơi, cháu gian gian díu díu với Lục Ái Quốc thế nào vậy?” Sở Y Nhất bước tới, mỉm cười hỏi một đám người đang tán gẫu về mình.
Tiểu Bảo chỉ cảm thấy khi Sở Y Nhất phát ra tiếng, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nhóm nông dân đang làm việc đều sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy một người như vậy bao giờ. Người khác đang nói lời đàm tiếu về cô, vậy mà cô còn bước tới hỏi chuyện gì vậy. Thật sự là cây cao lớn rồi, loài chim gì cũng có!
“Hóa ra là ngay cả thím cũng không rõ nửa sao. Nhưng mà cháu nghe sao cảm giác như là mọi người đã tận mắt nhìn thấy vậy đó, khiến cho cả người trong cuộc như cháu đây đều cảm thấy kỳ lạ!” Chờ một lúc lâu cũng không có người trả lời, Sở Y Nhất nói với vẻ chế nhạo.
“Không có lửa làm sao có khói, nếu cư xử đúng mực và ngồi ngay thẳng, làm sao người khác có thể đàm tiếu về mình!” Góa phụ Mã không thể chịu được việc Sở Y Nhất rõ ràng đã làm sai, thế mà lại bày ra cái dáng vẻ hiển nhiên, bà ấy lên tiếng chọt vài câu với Sở Y Nhất.