“Tại sao hôm nay em lại nói giúp thay chị vậy?” Thật ra cô muốn hỏi “Em có ý đồ gì”, nhưng không thể nào nói ra được.
“Chị hai, chị xem lời chị nói kìa. Em là em gái của chị, sao có thể nhìn chị không cửa không nhà để quay về chứ.” Sở Hồng Ngọc từ nhỏ đã không thích Sở Y Nhất. Sở Y Nhất xinh đẹp đến nỗi ngay cả tên cô ấy cũng nghe hay hơn của cô. Y Nhất, cả một đời đều dựa vào, còn cô thì sao, Sở Hồng Ngọc, khó nghe chết đi được.
Chỉ cần nơi nào có Sở Y Nhất, những người đàn ông đó sẽ không bao giờ nhìn lấy cô dù chỉ một lần. Quách Chí Cường đó là người đẹp trai nhất trong tất cả những thanh niên có học thức, lòng cô yêu anh, nhưng như vậy thì sao chứ, ngày nào Quách Chí Cường cũng bám dính bên cạnh Sở Y Nhất. Mẹ còn tìm cho Sở Y Nhất một gia đình tốt, nhưng cô không muốn Sở Y Nhất được sống tốt, cho nên cô mới xúi giục Sở Y Nhất và Quách Chí Cường bỏ trốn. Ai mà ngờ được Quách Chí Cường lại là kiểu người như vậy, xoay người đi là bán đứng Sở Y Nhất. Khỏi phải nói, lòng cô vui chết đi được.
“Vậy sao, thế thì thật sự cảm ơn em, chị nhất định sẽ báo đáp cho em.” Sở Y Nhất mỉm cười vô cùng chân thành, tình cảm giả tạo mà, ai lại không biết chứ. Cô đối xử với tôi thế nào, thì tôi cũng sẽ đối xử với cô như vậy.
Sở Hồng Ngọc nhìn Sở Y Nhất trước mắt, cô cứ cảm thấy Sở Y Nhất có gì đó hơi khá lạ. Kể cả bây giờ Sở Y Nhất cười một cách vô hại, nhưng trong lòng Sở Hồng Ngọc cứ cảm thấy… ừ, mưu mô, đúng vậy, chính là mưu mô, không hề giống dáng vẻ ngu ngốc của trước đây.
Sở Y Nhất hiểu rõ nhà họ Sở không phải là nơi để ở lâu dài, mấy ngày nay, Lý Thúy Hoa đã nhiều lần nói ra nói vào về chuyện của Sở Y Nhất, bà ấy đang nghĩ cách đuổi cô ra ngoài một cách danh chính ngôn thuận.
Trong lúc Sở Y Nhất đang đau đầu suy nghĩ tìm đường thoát, Lý Thúy Hoa nhẹ nhàng mở cánh cửa lớn trong sân, nhân lúc còn sắc trăng, trong tay bà ấy cầm vài món đồ, lén la lén lút đi đến một căn nhà nào đó.
Đêm hôm sau, Sở Y Nhất lạnh lùng nhìn Lý Thúy Hoa.
“Con cũng có mà dùng ánh mắt như thế nhìn mẹ, ai bảo con tự làm hỏng chuyện. Vốn dĩ là một cuộc hôn nhất tốt đến như vậy, thật sự không ngờ lại bị chính con làm cho tan thành mây khói. Chỉ dựa vào danh tiếng bây giờ của con, con còn hy vọng mình có thể gả cho một gia đình tốt như thế nào nữa.” Bộ dạng mẹ chỉ muốn tốt cho con của Lý Thúy Hoa khiến Sở Y Nhất càng thêm chán ghét.
“Cho nên mẹ mới tìm cho con một người đã khắc chết ba người vợ mới cưới về nhà chồng, sau đó sống chết mặc bây ư?!” Khóe miệng Sở Y Nhất cong lên, cô cười lạnh lùng, coi cô là con ngốc à!
“Đã là niên đại gì rồi, vậy mà con vẫn còn tin vào mấy thứ này? May là con đã là người từng có đi học, gia đình người tôi là quân nhân, nghe nói làm việc rất giỏi trong quân đội. Điều kiện gia đình ở trong xã cũng là số một, số hai. Cũng bởi vì đám người kiến thức hạn hẹp nghe mấy lời đồn đại đó rồi tin răm rắp, cho nên mới không bằng lòng gả đi, nếu không một người bỏ trốn thất bại với một thằng đàn ông khác như con mà lại có cửa sao?” Những gia đình bình thường chẳng ai nói sẽ gả con gái của gia đình họ qua đó, nhưng Lý Thúy Hoa thì khác, khi nói những lời này, trong lòng bà ấy không hề cảm thấy có một chút áy náy hay đau lòng nào.
Có vài lời Lý Thúy Hoa nói cũng không sai, con trai út của gia đình họ Cố không chỉ đẹp trai mà còn là một quân nhân, nghe nói cũng rất hòa thuận trong quân đội, căn nhà có mái ngói xanh duy nhất trong xã của gia đình họ Cố cũng là một tay đứa con trai út này bỏ tiền ra làm. Chỉ có điều đứa con trai út của gia đình họ Cố này đã được định ba cuộc hôn sự, nhưng những người vợ vẫn chưa kịp gả về nhà chồng này luôn chết bất đắc kỳ tử bởi rất nhiều nguyên nhân khác nhau. Những người phụ nữ lắm chuyện trong xã nói con trai út của gia đình họ Cố mạng quá lớn, khắc vợ! Điều quan trọng nhất là, nghe nói anh tôi đã mấy tháng rồi không gửi thư về. Trước đó còn có quân nhân lái xe hơi đi vào trong xã, hình như nói rằng đứa con trai út của gia đình họ Cố đã bị trọng thương trong cuộc chiến, không rõ tung tích, cho đến nay vẫn không tìm thấy.
“Một cuộc hôn nhân tốt như vậy, mẹ gả Sở Hồng Ngọc qua đó đi, thanh danh của con không tốt, với không tới.”
Lý Thúy Hoa rất báu đứa con trai và đứa con gái út của bà ấy, người trong xã Thanh Sơn có ai mà không biết, đứa con gái lớn Sở Y Nhất của bà ấy mặc dù rất xinh đẹp, cũng là người hiếu thuận nhất, ngoại trừ việc bỏ trốn thì những chuyện khác không cần nhắc tới, nhưng cô ấy lại là người không nhận được sự đối đãi tốt nhất.