“Con đừng nghe đám người đó nói linh tinh, Hướng Đông nhà chúng ta không có hy sinh. Nó nhất định có thể quay về, con cứ dọn dẹp trước đi.”
Càng khẳng định thì trong lòng lại càng bất an, Sở Y Nhất hiểu rõ. Nếu không phải nghe được vài thông tin gì đó, gia đình bọn họ làm sao chịu lấy một cô gái có “thanh danh” không tốt như bản thân cô được chứ, e là bọn họ cũng không có nhiều sự lựa chọn.
“Vâng, con nhớ rồi, mẹ cả.” Nhìn vẻ đau khổ mà mẹ cả Tôn không giấu được trong mắt, Sở Y Nhất nghĩ thầm, người mẹ này hình như rất yêu con mình, tốt hơn cả Lý Thúy Hoa.
…
Trong bệnh viện, Tiểu Vương vội vã đi về phía phòng bệnh của Cố Hướng Đông, lần này tiêu rồi!
“Báo cáo.” Tiêu Vương mạnh dạn hét lên.
“Vào đi.” Mãi đến khi bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp, Tiểu Vương mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Nhìn thấy Cố Hướng Đông đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn tờ báo trong tay, Tiểu Vương nhất thời không biết nên nói thế nào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lá thư cần gửi đến xã Hòa Bình trước đó, em đã quên mất nên đã không gửi đi. Cũng đã tầm khoảng vài tháng rồi, e là bác gái sẽ tưởng rằng anh xảy ra tai nạn.” Tiểu Vương nghiến răng, bất chấp nói ra hết toàn bộ tất thảy mọi chuyện.
Cố Hướng Đông đặt tờ báo xuống, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Vương đang hối hận, lập tức ra lệnh, “Làm thủ tục xuất viện, đưa tôi quay trở về xã Hòa Bình.” Anh hiểu mẹ của anh, bẵng cả một khoảng thời gian dài bà ấy không nhận được một tin tức gì từ anh, chắc chắn sẽ rất sốt ruột.
“Nhưng mà, vết thương của anh vẫn chưa lành nữa?” Tiểu Vương do dự.
“Còn không đi nhanh! Về rồi tôi sẽ tính sổ với cậu.” Cố Hướng Đông vén chăn, duỗi đôi chân dài bước xuống giường bệnh.
“Vâng, em sẽ đi giải quyết ngay.” Tiểu Vương không sợ gì cả, chỉ sợ Cố Hướng Đông nổi giận. Lần này quả thật cũng là do sự tắc trách trong công việc của anh ta, cho nên anh ta không dám thêm dầu vào lửa, Cố Hướng Đông nói gì thì anh ta sẽ làm cái ấy.
Sau khi Tiểu Vương thương lượng với bác sĩ, làm thủ tục xuất viện, trở về phòng bệnh, Cố Hướng Đông đã thay quần áo, thu dọn đồ đạc rồi ngồi trên ghế chờ anh ta.
“Xong rồi sao? Đi đón Tiểu Bảo trước, rồi đưa tôi trở lại xã Hòa Bình. Sau đó cậu có thể quay về báo cáo việc chính trị, về sau chỉ cần biểu hiện tốt trong quân đội là được.” Lần này Cố Hướng Đông bị thương, anh đã không còn đủ năng lực tiêu chuẩn để trở thành chỉ huy chiến dịch đặc biệt, cũng không còn cách nào, anh đã tự nộp đơn xin chuyển đổi với đội.
“Đội trưởng, em đã nộp đơn ra quân, thủ tục vẫn chưa làm xong. Đợi sau khi em đưa anh về nhà, em sẽ quay lại làm tiếp thủ tục.” Cố Hướng Đông là thần tượng của anh ta, anh ta chỉ muốn mãi đi theo Cố Hướng Đông.
“Cậu, ai bảo cậu quyết định như thế. Tại sao cậu không trân trọng cơ hội có thể ở lại trong quân đội!” Cố Hướng Đông rất ngạc nhiên khi nghe Tiểu Vương nói ra chuyện này.
“Đội trưởng, tạo dựng sự nghiệp đâu nhất thiết phải ở trong quân đội, chỉ cần đến một nơi rồi cũng vì dân phục vụ, chẳng phải là thế sao?”
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Cố Hướng Đông hít một hơi thật sâu, anh hỏi với giọng điệu có hơi mệt mỏi.
“Rồi ạ, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thưa đội trưởng. Anh đi đâu thì em sẽ đi theo đó.” Tiểu Vương nghiêm rồi lại nghỉ, sau đó trả lời như đinh đóng cột.
“Đi thôi, chúng ta đi đón Tiểu Bảo.”
“Vâng, đội trưởng.” Tiểu Vương cười cười, lẽo đẽo đi theo sau, anh ta cầm lấy túi vải trong tay của Cố Hướng Đông. Cánh tay của đội trưởng đang bị thương, bây giờ không thể nào cầm được vật nặng.
Bước xuống lầu rồi lại lên xe, vừa chuẩn bị xuất phát thì nhìn thấy Lâm Âm chạy tới, thở hổn hển, “Anh Đông, tại sao anh lại đột nhiên xuất viện thế?”
“Ừ, có việc cần phải về nhà.”
“Vậy thì em về cùng với anh, đúng lúc em vừa lấy thuốc cho anh, trên đường đi em sẽ nói cho anh biết nên uống như thế nào.” Lâm Âm nói xong, cô không đợi Cố Hướng Đông trả lời mà lập tức mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Cố Hướng Đông.
Tiểu Vương ngồi ở chỗ đó bất động, không dám nhúc nhích, lẳng lặng nhìn đội trưởng của mình từ chiếc kính chiếu hậu.
“Mau đi thôi, Tiểu Vương, còn ngây ra đó làm gì?” Lâm Âm vỗ phía sau lưng ghế lái, thúc giục.
“Đi thôi.” Cố Hướng Đông nói xong hai chữ này thì ngả người dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt lại, mang một cô nương về nhà, mẹ anh chắc sẽ rất vui!
“Vâng.” Tiểu Vương nghe được lời của đội trưởng, anh ta nhanh chóng khởi động xe, đi thẳng về hướng xã Hòa Bình.
“Anh Đông, hay là bảo Tiểu Vương dừng lại ở phía trước đi, em muốn mua một ít đồ cho chú và thím, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt.” Lâm Âm nhìn thấy Cố Hướng Đông không phản đối chuyện mình theo anh về nhà, lòng cô đột ngột vui như nở hoa, sau đó cảm thấy mình đến nhà mà lại không chuẩn bị quà cáp gì thì có chút không thích hợp, cho nên cô mới mở miệng nói.